Vì sao lại chọn thời điểm như thế này để quảng cáo?
"Con mẹ nó ngươi biết chọn thời điểm ghê ha?" Sở Hành Chi xoay kiếm, dùng sức đâm yêu thú, từ trước đến nay thanh kiếm này chém sắt như chém bùn nhưng hiện tại khi chạm phải da yêu thú thì lại không gây thương tổn cho nó bao nhiêu.
Diệp Kiều cảm thấy mình lựa thời điểm thích hợp mà, lúc này không quảng cáo thì đợi đến lúc nào nữa? Chờ nàng ra khỏi bí cảnh luôn hay sao?
Năm Kim Đan Kỳ hợp sức để giết một yêu thú Nguyên Anh Kỳ, loại chuyện này rất hiếm gặp nên hiện tại toàn bộ tu sĩ ở bên ngoài đều đang tập trung về phía bên này, đặc biệt là chú ý đến Diệp Kiều.
"Đan dược của Trường Minh Tông sao? À, bọn họ có Đan tu mà."
Trường Minh Tông cũng có Đan tu, chỉ là khi nhắc về đan dược thì Bích Thủy Tông nổi tiếng nhất, do đó lúc nghe được Diệp Kiều quảng cáo, bọn họ cũng chưa kịp phản ứng lại.
Da thịt của yêu thú Nguyên Anh Kỳ rất dày, ngoại trừ Chu Hành Vân có thể tạo được thương tích trên người nó, thì Sở Hành Chi cùng Mộc Trọng Hi phải sử dụng kiếm chiêu. Kiếm quyết của Vấn Kiếm Tông chia thành mười chiêu thức kiếm pháp, chủ yếu là lấy sát thương chặn sát thương, bóng kiếm vụt qua trắng như tuyết, từ một phân thành hai, cùng lúc đâm xuống.
Mộc Trọng Hi cũng không chịu yếu thế, liền vận chiêu thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết, nhìn kiếm chiêu có vẻ nhu hòa nhưng tốc độ của nó lại chặt đứt được một cánh tay của yêu thú.
"Ta nhanh hơn ngươi nha." Hắn ồn ào.
Sở Hành Chi: "Không có ta chắc ngươi làm được như vậy sao?"
Hai người một trước một sau chí chóe so sánh ai hơn ai.
"Sở Hành Chi rất mạnh, nếu muốn đánh nhau với trời sinh kiếm cốt như Mộc Trọng Hi thì chắc cũng một chín một mười thôi." Fans của Vấn Kiếm Tông nói.
"Sở Hành Chi là Kim Đan Trung Kỳ cũng lâu rồi đi, còn Mộc Trọng Hi của chúng ta chỉ mới mười sáu tuổi thôi nha, bảo bối Hi Hi vẫn còn nhỏ." Fans của Trường Minh Tông đáp lại.
"Thật sự ta rất muốn nhìn bọn họ đánh một trận với nhau a, nhưng mà hiện tại bọn họ còn đứng không nổi nữa thì nói gì đến việc đánh nhau."
Đúng thật là không đứng dậy nổi để đánh nhau a.
Đợi bọn họ giải quyết xong con yêu thú Nguyên Anh Kỳ này thì đã tốn hết một buổi tối, ánh mặt trời cũng đã bắt đầu ló rạng, hai bên liếc nhìn nhau, sau đó quyết định tạm thời ngừng chiến.
Xương cốt yêu thú chia đều với Sở Hành Chi, nhưng nội đan thì Trường Minh Tông lấy hết.
Sở Hành Chi mở miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bị Chúc Ưu kéo lại, nàng im lặng mà lắc đầu, "Nhóm bọn họ đông hơn chúng ta."
Lúc này kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Sở Hành Chi chỉ có thể tạm thời cam chịu mà im miệng.
Bốn người Trường Minh Tông ngồi tựa lưng vào nhau, mệt như chó, không hẹn mà cùng nhau nuốt Thanh Tâm Đan, phải nghỉ mệt một lát mới có sức để lo chuyện khác.
"Ở đâu mà ngươi có nhiều đan dược quá vậy?" Mộc Trọng Hi hỏi nàng, vì vừa rồi ai cũng thấy a.
Diệp Kiều có thể bay tới bay lui lâu như vậy đều là nhờ vào nuốt đan dược.
"Ta luyện á." Diệp Kiều nhận thức rất rõ về cái đạo lí gọi là 'tự mình vận động cơm no áo ấm' nha.
Mộc Trọng Hi bình tĩnh mà "Ồ" một tiếng.
Từ từ.
Một phút sau.
"A?" Sau khi tiêu hóa được câu nói của nàng, ba người đột nhiên la lên, đồng loạt quay đầu nhìn nàng.
Âm thanh của ba người "A" quá lớn, dẫn đến Sở Hành Chi bất mãn nhìn qua: "Khùng hả?"
Giờ nào rồi mà còn rống lên như bệnh thần kinh vậy.
"Ha ha ha..." Minh Huyền đối với ánh mắt kì quái của hai người Vấn Kiếm Tông, liền cười gượng một tiếng: "Tiểu sư muội của chúng ta bị điên rồi, để ta đi đập cho nàng tỉnh."
Nói xong hắn liền đè cổ nàng, thành thạo mở một cuộc họp nhỏ.
Hắn nhỏ giọng: "Ngươi nói sao?"
Diệp Kiều: "Ngươi còn nhớ cái thứ khó ăn lúc trước ta đưa không?"
Mộc Trọng Hi: "Nhớ nha." Kí ức còn mới lắm, sao quên được.
Có thể làm cho chính miệng Triệu trưởng lão nói ra hai chữ 'luộc phân' cực kì khó nghe, thì đã hiểu như thế nào rồi ha.
"Ta luyện đó." Diệp Kiều chớp mắt, điên cuồng ám chỉ bọn họ, "Sau này mong các ngươi hãy gọi ta là thiên tài khiêm tốn, xin cảm ơn."