"Đừng gọi bậy nha!!" Diệp Kiều sang chấn tâm lí, đặc biệt là khi nhìn thấy đứa nhỏ ôm cánh tay của nàng thì càng nổi da gà hơn.
Ở đâu chui ra thằng nhóc này vậy?
"Mẫu thân." Đứa nhỏ ủy khuất, ôm lấy cánh tay nàng, "Ngươi không cần Tiểu Tê sao?"
Diệp Kiều có chút ngây ngốc.
Nàng vẫn không biết hiện tại tình huống này là gì, chỉ cảm thấy chỗ đang đứng bỗng xảy ra biến hóa, giống như ở dưới chân có thứ gì đó lan rộng, sau đó bị cưỡng chế kéo vào một vùng tối tăm, càng làm cho Diệp Kiều cảm thấy không đúng nữa chính là nàng không biết đứa nhóc này xuất hiện từ khi nào.
Vì chưa rõ tình huống nên Diệp Kiều chỉ có thể nói qua loa: "Cần mà, cần ngươi nha."
Đứa nhóc khoảng chừng năm sáu tuổi, nước da xanh trắng, khi tiếp xúc gần còn rất dọa người.
Mắt nó chợt sáng: "Vậy ngươi cho ta ăn được không? Ta đói lắm mẫu thân."
Diệp Kiều nghĩ thầm, thằng nhóc này khẩu vị cũng nặng ghê, người ta ăn cơm, còn ngươi lại ăn mẹ mình.
"Vậy ta tuyên bố, ngươi hiện tại là trẻ mồ côi." Diệp Kiều ý thức được quỷ nhỏ này không tốt lành gì, nên buột miệng nói ra một câu rồi cất bước chạy: "Không hẹn gặp lại."
Nơi này rất kì lạ, một vùng không gian tối đen như mực, dù Diệp Kiều sử dụng Ngự Hỏa Phù cũng không có tác dụng, toàn bộ không gian đều chìm trong sự im ắng tĩnh mịch.
"Mẫu thân."
"Mẫu thân của ngươi tên gì?" Diệp Kiều vừa chạy vừa hỏi, "Để ta đi tìm rồi thông báo cho nàng biết ngươi đang bị lạc ở đây."
Quỷ nhỏ ở phía sau quyết tâm đuổi theo không buông, xung quanh xuất hiện vô số cánh tay muốn níu lấy Diệp Kiều để kéo nàng xuống vực sâu.
"A a a. Ta xem ngươi như con ruột, vậy mà ngươi lại xem ta như thức ăn." Diệp Kiều nhanh chóng né tránh, vừa chạy vừa la: "Tấm lòng của ta đã bị tổn thương, nên sẽ không thương ngươi nữa."
Diệp Kiều miệng thì kêu la nhưng tay lại dứt khoát cùng tàn nhẫn tặng cho quỷ nhỏ một nhát kiếm.
Tà ám đều bắt nguồn từ oán khí tích tụ lâu ngày, thứ này rất khó chơi, sau khi bị một kiếm chém tan thì nó dần hình thành lại như ban đầu.
Diệp Kiều bị rượt đã muốn chửi thề, nàng nhớ lúc trước khi Triệu trưởng lão giảng bài đã từng nói qua, lĩnh vực phụ thuộc vào người điều khiển nó. Mà cái đứa nhóc đang đuổi theo nàng kêu mẫu thân lại còn muốn giết nàng chính là chủ nhân của lĩnh vực này.
Sự thật chứng minh, chăm chỉ nghe giảng sẽ hữu dụng trong thời điểm nào đó a——
Diệp Kiều tự hứa với lòng, sau khi quay về tông môn sẽ không lười biếng nữa.
Nàng bỗng nhiên dừng lại rồi quay đầu, lộ ra nụ cười 'thật lòng': "Tiểu Tê, mẫu thân ở đây nè."
Quả nhiên, đứa nhóc kia đã khựng lại.
Một đứa trẻ năm sáu tuổi đại diện cho cái gì? Chính là đại diện cho việc rất dễ lừa nha.
Cho dù nhóc này là quỷ đi chăng nữa.
"Tiểu Tê, mẫu thân vừa rồi gạt ngươi đó, ta biết ngươi đói bụng, hay là như vậy nè, trước tiên chúng ta chơi một trò chơi được không?" Diệp Kiều lại 'chân thành' mỉm cười, "Chơi xong thì muốn ăn gì cũng được ha."
"Dạ." Quỷ nhỏ tự hỏi một lát, quả nhiên đã đồng ý. Từ lúc nó có nhận thức, thì mấy đứa bạn khác đều có mẫu thân ở bên cạnh chơi cùng, nên khi nghe Diệp Kiều đề nghị thì nó liền vui vẻ chấp nhận.
"Vậy chúng ta chơi trốn tìm nha."
Diệp Kiều nói cho nhóc quỷ quy tắc trò chơi, sau đó cố ý dặn dò: "Không được nhìn lén đâu, biết chưa?"
"Nhắm mắt lại, không được cảm nhận vị trí của mẫu thân, Tiểu Tê sẽ không muốn làm một đứa bé hư chơi trái quy tắc đâu đúng không nè?"
Quỷ nhỏ quả nhiên đã bị lừa, vẻ mặt nghiêm túc nhắm mắt lại.
Ngay lúc quỷ nhỏ nhắm mắt, Diệp Kiều nhanh chóng chém xuống một nhát kiếm tràn ngập linh lực vào lĩnh vực, trong khoảnh khắc, ở bên ngoài đã sinh ra một chút dao động rất nhỏ, Chu Hành Vân cảm nhận được động tĩnh, sắc mặt khẽ biến, sau đó đã không hẹn mà cùng Mộc Trọng Hi chém ra một nhát kiếm.
Dưới sự va chạm của kiếm khí cường đại, lĩnh vực đã bị nứt ra một lỗ hổng nhỏ, Diệp Kiều nắm lấy cơ hội, liền chạy vọt ra.
Nàng sợ nếu còn ở đây nhây một xíu nữa thì sẽ thành người mẹ đáng thương kiêm bữa tối cho quỷ nhỏ mất.
"Ngươi gặp Quỷ tu kia rồi hả?" Tống Hàn Thanh thấy Diệp Kiều biến mất trước mặt mình, liền nhíu mày, nhưng nghĩ lại với sự cẩn thận của Quỷ tu nọ, thì sẽ không xuất hiện loại sai lầm như này.
"Không gặp Quỷ tu." Diệp Kiều vẫn còn sợ hãi: "Nhưng ta gặp con của nàng a. Đừng nhắc nữa, sợ lắm."
"Nơi ngươi mới vừa bị kéo vào là lĩnh vực sao?"
Diệp Kiều: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nó là lĩnh vực đó." Từ Nguyên Anh Kỳ trở lên mới có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực, nếu xui xẻo bị kéo vào đó thì coi như bản thân đã trở thành trâu bò nằm trên thớt đợi bị làm thịt.
Ánh mắt Tống Hàn Thanh hiện lên chút phức tạp, cũng là lần đầu thấy có người bị kéo vào lĩnh vực lại yên ổn sống sót đi ra.
"Cho nên rốt cuộc đó là thứ gì?" Lúc Mộc Trọng Hi nhìn Diệp Kiều đi ra, cũng chỉ thấy thoáng qua một bóng dáng mơ hồ phía sau.
Diệp Kiều: "Là một đứa nhỏ, nhưng giống như là tiểu quỷ trong truyền thuyết, mới vào đã lôi kéo gọi ta là mẹ, làm sợ gần chết."
"Cũng khó." Trên mặt Chu Hành Vân không có chút cảm xúc gì, một quỷ nhỏ có thể điều khiển không gian thì chủ nhân ở phía sau nó ít nhất cũng là Nguyên Anh Kỳ.
Tống Hàn Thanh nhíu mày, "Vì sao nó lại theo dõi ngươi? Bộ ngươi giống kiểu người mang tình thương bao la của mẹ sao?"
Loại người thiếu đạo đức như Diệp Kiều, vậy mà lại có một quỷ nhỏ nguyện ý đi tìm nàng. Đúng là không thể tin được.
Diệp Kiều chậm rãi nhìn về phía hắn: "Ngươi có năng lực như này, vậy thì điều tra thử coi có đứa nhỏ nào tên Tiểu Tê hay không đi, tìm ngọn nguồn để xem có thể phát hiện ra được người phía sau hay không."
Tống gia kéo dài thời gian lâu như vậy vẫn không có manh mối, nguyên nhân là do chỉ cần người nào bị kéo vào lĩnh vực thì đều đi chuyển kiếp hết rồi.
Chỉ có duy nhất một mình Diệp Kiều sống sót để cung cấp manh mối.
Minh Huyền nãy giờ vẫn luôn bị dọa cho hồn vía lên mây, nhưng khi nghe được lời này thì bỗng dưng vực dậy một chút tinh thần.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Tống Hàn Thanh rồi nói mấy câu thấm đậm lòng người: "Đúng là muốn sống sót ở nhà các ngươi cũng không dễ dàng gì ha. Trước kia ta vẫn luôn cảm thấy người Minh gia là một đám ngu mà hay thể hiện, nhưng bây giờ lại thấy ít ra chúng ta vẫn là người tốt."
Tống Hàn Thanh: "Vậy không biết người nào do mỗi ngày không đột phá được Kim Đan, nên bị nhận thư quở trách liên tục ha?"
Tống gia như này thì Minh gia cũng có tốt lành gì đâu.
Thế là hai tên dòng chính của hai gia tộc Phù tu lại bắt đầu tổn thương lẫn nhau.
"Đừng chửi nhau nữa." Tiết Dư đứng ra giảng hòa.
Hắn nhìn về phía Tống Hàn Thanh, giọng điệu ôn hòa cùng thành thạo bắt đầu quá trình tẩy não: "Tống Hàn Thanh, chúng ta đều là bằng hữu mà đúng không?"
"Đã là bằng hữu thì nên giúp đỡ nhau đúng chứ? Chúng ta ở Tống gia nhiều ngày như vậy rồi, thì bây giờ giao cho ngươi sắp xếp đó."
Diệp Kiều: "Nhớ cho ta nhiều thịt nha."
Mộc Trọng Hi: "Ta muốn ăn gà nướng."
Chu Hành Vân lễ phép nói: "Đừng mặn quá, cảm ơn."
Tống Hàn Thanh trợn mắt, tức giận: "Ha."
Các ngươi còn đòi hỏi đồ ăn nữa sao?
Mấy người này đuổi cũng không đi, nhưng nếu không giám sát thì Tống Hàn Thanh lại sợ dưới năng lực phá hoại của Trường Minh Tông sẽ làm nhà hắn tan tành mất.
Cuối cùng hắn đành nghiến răng, chỉ có thể lựa chọn cúi đầu trước thế lực tà ác, tức giận đùng đùng đi tìm người sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
"Đúng rồi." Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, Tống Hàn Thanh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gọi lại quản gia, hung tợn nói: "Bọn họ có đòi hỏi gì cũng đừng quan tâm, mấy ngày nay cứ cho ăn dưa muối với bánh bao là được."
Hắn sẽ cho đám người đó đói bụng chết luôn.
"..." Quản gia gật gật đầu: "Vâng."
Trước mắt đã biết manh mối sơ lược chính là quỷ nhỏ Tiểu Tê, có được thông tin này rồi thì tiếp sau đó đơn giản hơn nhiều, bắt đầu nhanh chóng hành động, Diệp Kiều đi tìm Tống Hàn Thanh muốn xem danh sách thị vệ với người hầu ở Tống gia.
Tống Hàn Thanh cũng muốn giải quyết nhanh cho xong, hắn đối với Diệp Kiều cũng có chút tín nhiệm. Vì ở Đại hội thi đấu đã trải qua quá nhiều, nên thấy nàng muốn xem danh sách thì hắn liền đưa luôn.
Sau đó Diệp Kiều bắt đầu dò xem từng cột, rồi lại mượn hắn trang phục của thị vệ.
Tống Hàn Thanh cảm thấy thao tác thay quần áo của nàng cực kì quen mắt, khóe miệng giật giật nhịn không được hỏi: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Giúp các ngươi bắt kẻ núp phía sau." Diệp Kiều chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Tống Hàn Thanh, liền quơ quơ ngọc giản, "Nếu ngươi không yên tâm, thì mang theo nó đi, đến lúc đó chúng ta dùng ngọc giản liên lạc để ngươi nghe động tĩnh là được rồi."
Mấy ngày nay có rất nhiều tu sĩ đến Tống gia, nói là nhận nhiệm vụ, trừ gian diệt ác.
Càng nhiều người càng dễ loạn, mới dễ xâm nhập làm quen.
"Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì đó?" Đầu tiên Diệp Kiều mặc trang phục thường ngày, đối với câu hỏi của thị vệ, nàng liền trả lời cực kì tự nhiên: "Ta là tu sĩ đến nhận nhiệm vụ."
"Có thể nói rõ cho ta thêm về nhiệm vụ lần này không?" Nàng nhỏ giọng, có chút ngại ngùng, "Không giấu gì ngươi, ta có chút sợ quỷ."
Thị vệ nhìn chằm chằm nàng vài giây, thở dài, "Được rồi. Chuyện của Tống gia ta cũng nửa biết nửa không, nghe nói tiểu quỷ kia toàn tìm tu sĩ nữ, lúc xảy ra chuyện thì đã biến mất không dấu vết."
"Không có cách nào để đối phó sao?"
Thị vệ trầm ngâm một lát: "Ta nghe được biện pháp để đối phó với tiểu quỷ kia chính là chỉ cần linh hỏa càng mạnh, thì bọn chúng sẽ không dám đến gần."
Diệp Kiều ngay lập tức đã hiểu ra vì sao quỷ nhỏ kia lại tìm nàng, lí do không chỉ vì nàng là nữ, mà còn là do trong mấy sư huynh của nàng thì hết ba người đã là Hỏa linh căn, còn lại Đại sư huynh thì sắp đạt Nguyên Anh Kỳ rồi.
Tuy nàng không có lửa nhưng nàng có KFC.
Sau khi hỏi thăm xong, Diệp Kiều liền thong thả xoay người rời đi.
Tống Hàn Thanh cạn lời, "Các ngươi có vấn đề hết rồi đi? Lúc đi học trưởng lão giảng gì cũng không lọt tai hết sao?"
Hắn cho rằng mấy cái kiến thức cơ bản này thì Trường Minh Tông cũng phải biết chứ.
Diệp Kiều: "Ngại quá, lúc đó chỉ lo cùng với Minh Huyền tổn thương nhau, rồi đi quét rác mà thôi."
Một chữ cũng không nghe lọt.
Nàng thay đổi trang phục thị vệ, nghênh ngang đứng trước cửa, hiện tại đã là giữa trưa nhưng tu sĩ đến Tống gia vẫn rất nhiều, ai cũng nói là đến đây để làm nhiệm vụ, điều này khiến cho Diệp Kiều có chút nghi ngờ.
Trước đó nhiệm vụ đã treo suốt một năm cũng có ai đến đâu, vậy tại sao bây giờ lại đột nhiên có nhiều người tham gia như vậy?
Diệp Kiều thay quần áo, canh cửa suốt nửa tiếng, rốt cuộc trong lúc đang ngồi xổm nghỉ mệt thì có mấy tu sĩ tu vi cao đi ngang qua, nàng đột nhiên nói lớn, "Nè nè nè, các ngươi đang làm gì vậy?"
Trang phục trên người nàng rất dễ nhận biết đây là thị vệ Tống gia, thấy vậy nhóm tu sĩ liền liếc nhìn nhau, sau đó thân thiện đi đến bắt chuyện: "Chúng ta là tu sĩ ở bên ngoài."
Phải biết rằng tính cách của mấy thị vệ Tống gia rất khó nói chuyện, thật vất vả mới gặp được liền chủ động chào hỏi, các tu sĩ nhỏ giọng, ra dáng anh em tốt đến gần Diệp Kiều, "Cho chúng ta hỏi ngươi chút chuyện được không đạo hữu?"
Diệp Kiều: "Hỏi."
Đối phương thấy nàng dễ lừa như vậy, hai mắt liền sáng rực: "Ngươi có nghe qua người nào tên Diệp Kiều không?"
"..." Ồ quao.
Diệp Kiều không cảm xúc nhìn trang phục thị vệ trên người mình, bình tĩnh nói: "Không biết."
"Nàng rất nổi tiếng sao?"
"Rất nổi tiếng, Tu Chân Giới mấy ngày nay toàn bàn luận về nàng thôi đó, tổng ba trận đấu, dù chỉ với tu vi Trúc Cơ nhưng lại đem nhóm Kim Đan Kỳ xoay vòng vòng. Là thiên tài mới xuất hiện ở Trường Minh Tông. Vậy mà ngươi lại không biết sao?"
Diệp Kiều bị bọn họ nói lố quá mức, mặt không đỏ tim không đập nói, "Không biết."
Nam nhân nghe vậy có chút thất vọng: "Vậy thì như này đi, chúng ta ở đây, nếu có tin tức của Diệp Kiều thì thông báo cho chúng ta với."
Diệp Kiều hơi mỉm cười: "Được, không thành vấn đề."
Nàng nhìn thoáng qua số lượng kẻ địch, mơ hồ đoán ra được mấy tu sĩ này đều tới đây vì mình.
Nói đúng hơn là vì Huyền Thường Lệnh mà đến.
Hơn nữa giá của nàng cũng không thấp, có thể khiến cho nhiều tu sĩ đến đây bắt mình như vậy, thì chứng tỏ nàng rất là đáng giá luôn a.
Nhìn thấy Diệp Kiều chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã thay đổi xong hai thân phận, Tống Hàn Thanh có chút thở không ra hơi.
Gặp thị vệ thì nói mình là tu sĩ, gặp tu sĩ thì nói mình là thị vệ, lời từ miệng Diệp Kiều có câu nào là thật không hả?
*************
Quay lại nơi ở, mấy sư huynh của nàng đang nằm như xác chết, khi thấy Diệp Kiều trở lại thì bọn họ mới vực dậy được một chút tinh thần.
"Sau khi đến Tống gia." Minh Huyền trịnh trọng ngồi bật dậy, "Ta đúc kết được hai chuyện."
"Thứ nhất, vì sao không cho chúng ta ăn thịt?"
"Thứ hai, chắc chắn là tên tiện nhân Tống Hàn Thanh kia đang nhắm vào chúng ta."
Tiết Dư: "Thật quá đáng, sao lại đối xử với chúng ta như vậy."
"Đúng vậy." Mộc Trọng Hi khoa trương hùa theo: "Chúng ta là thân truyền đó!"
Tài năng diễn xuất của mấy người này đúng là không ai thua ai.
Diệp Kiều ngồi xuống, trở lại chuyện chính, "Vừa rồi ta đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, thì trên cơ bản xác định, sở dĩ Quỷ tu kia có thể thần không biết quỷ không hay ẩn nấp qua mặt được nhiều tu sĩ như vậy, toàn là dựa vào việc nàng ta nuôi tiểu quỷ."
Một tiểu quỷ có thể điều khiển không gian, rất thích hợp để giết người.
Phải biết rằng, loại không gian như này, có muốn cũng chưa chắc được, chỉ khi nào đạt đến Nguyên Amh Kỳ thì mới có thể nhờ vào may mắn cùng năng lực mà lĩnh ngộ không gian của bản thân. Cho nên loại chuyện hi hữu như này thì quả thực quỷ nhỏ kia chính là bảo bối.
"Nếu đứa bé kia không chết, thì hiện tại cũng là một thiên tài hiếm có." Minh Huyền cảm thấy có chút đáng tiếc.
Diệp Kiều: "Cho hỏi các vị đây một chút. Lúc đi học có ai nghiêm túc nghe giảng không? Rốt cuộc giữa quỷ nhỏ với Quỷ tu kia có mối quan hệ gì vậy?"
Trầm mặc vài giây, Tiết Dư mở miệng: "Là mối quan hệ kiềm chế và bị kiềm chế, bên nào mạnh hơn thì bên đó chiếm ưu thế cao hơn, nếu vậy thì trong mối quan hệ này quỷ nhỏ kia mới là chủ nhân."
Hắn sau khi nói xong, Diệp Kiều nhịn không được mà sờ cánh tay của mình, nổi da gà.
"Hỏi một chút, vậy..." Diệp Kiều nghĩ nghĩ, "Nếu ta lỡ đắc tội với nó thì sao?"
Minh Huyền ngẩn người: "Ngươi đã làm gì?" ∑(O_O;)
Càng nói hắn càng hoang mang, rốt cuộc Diệp Kiều thoát khỏi không gian bằng cách nào vậy.
Mà quỷ nhỏ sẽ tùy lúc lựa chọn người kéo vào không gian, với lại chỉ số thông minh của tà ám này cũng không cao, nên bình thường sẽ không dễ gây thù với nó đi?
Diệp Kiều nhìn mấy sư huynh nhà mình đang hoang mang, liền trầm tư một lát, sau đó dùng giọng điệu của một người từng trải sau khi đã đi vào không gian, "Ta chém nó hai kiếm, rồi nó rượt ta chạy, đòi ăn ta."
Nàng vô tội nhún vai, "Sau đó ta bắt đầu lừa gạt nó, rủ chơi trò trốn tìm, thừa dịp nó nhắm mắt, ta liền đâm thủng lĩnh vực rồi chạy."
Bốn người: "..."
Minh Huyền: "Chờ sau này ta có tiền, nhất định sẽ mua cho ngươi một nơi chôn cất tốt nhất."