Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Vấn đề chính là......
Phàm là thú biến dị được mua đi, trên người sẽ có hoặc nhiều hoặc ít vết thương.
Có thú biến dị vì bị tra tấn trong thời gian dài, thẩn thể sớm bị đào rỗng, trạng thái cực kỳ không tốt.
Thời đại hiện nay, nền văn minh khoa học kỹ thuật đã sớm bước vào trình độ cao cấp.
Cho nên, một số vết thương thông thường đã không cần đi bệnh viện để cấp cứu nữa.
Không giống như thời kỳ địa cầu cổ, người bị thương nhất định phải tới bệnh viện để tiêu độc khử trùng, cuối cùng khâu lại miệng vết thương để tăng tốc độ hồi phục.
Nhưng ở thế giới tương lai, trừ khi có nguy hiểm tới tính mạng mới cần bác sĩ.
Tuyệt đại đa số người chỉ cần sử dụng thuốc dạng phun, liền có thể nhẹ nhàng khiến miệng vết thương khép lại đến 30%, thời gian còn lại chậm rãi chữa trị thương thế, cho đến khi hoàn toàn khỏi hẳn.
Cho nên, tác dụng của bác sĩ, ngược lại còn quan trọng hơn ở thời kỳ địa cầu cổ.
Thế giới tương lai tuy có nền văn minh khoa học kỹ thuật cao, nhưng bởi vì bị ảnh hưởng của trùng động.
Trong lòng mỗi người tràn ngập cảm giác khủng hoảng và khẩn trương.
Tất cả dị năng giả đều cố gắng trở nên mạnh mẽ, không ai muốn bị chết trong một cuộc khủng hoảng có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Nhưng đối với những dị năng giả bản thân tiềm lực không cao, hơn nữa ở phương diện chiến đấu rất ít có không gian để phát triển, chỉ có thể lựa chọn học ngành y.....
Bởi vì chỉ có trở thành một bác sĩ quân y, hoặc là một bác sĩ, mới có thể được quân đội và dị năng giả ưu tiên bảo vệ khi có khủng hoảng xuất hiện.
Nhưng trong danh mục y học, còn có một ngành nghề khác.
Đó chính là thú ý.
Nghề nghiệp này rất ít được lưu ý, nếu không hải vì hiện giờ vẫn có người nuôi thú cưng, cái nghề này chỉ sợ đã sớm biến mất hoàn toàn trong dòng sông lịch sử.
Tuyệt đại đa số thú biến dị sau khi sử dụng thuốc dạng phun, thương thế trên cơ bản đã trở nên ổn định.
Nhưng các triệu chứng khác nhau do bị trấn thương trong thời gian dài gây ra, lại cần bác sĩ thú y chuyên nghiệp chẩn đoán, điều trị và điều dưỡng.
Vì thế, bệnh viện thú y vốn dĩ vắng vẻ đột nhiên trở nên tấp nập như trẩy hội.
Khi bác sĩ thú y biết được cần cứu chữa cho thú biến dị, lập tức lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: "Xin lỗi, ngài phải hẹn trước mới được."
Đối phương vội vàng nói: "Ngài không thể châm chước một chút sao?"
Bác sĩ thú ý cũng rất bất đắc dĩ, chỉ chỉ đám người tụ tập ở đại sảnh: "Những người này đều là người đã lấy số hẹn trước, hơn nữa trừ khi thú biến dị của ngài ở trong trạng thái nguy kịch, chúng tôi mới có thể cử người ra để ưu tiên cho ngài."
Ngụ ý chính là mọi người đều đừng nghĩ có đãi ngộ đặc biệt.
Đối phương lập tức sửng sốt, chỉ có thể âm thầm nuốt khó chịu vào bụng, ngoan ngoãn xếp hàng lấy số.
Đương nhiên, cũng có người muốn mạnh mẽ mang bác sĩ thú ý đi, nhưng những người khác tự nhiên sẽ không đồng ý, hai bên lập tức nổi lên xung đột, thậm chí còn gây ra một trận ẩu đả.
Cũng may có người nào đó đã báo cảnh sát, sự việc mới được ổn định lại.
Cũng không biết là ai đã tung chuyện này lên mạng, rất nhiều người thấy vậy sôi nổi tỏ vẻ mình tới bệnh viện thú y cũng xảy ra tình trạng tương tự.
Kỳ thực người tới xếp hàng cũng không nhiều, nhưng bởi vì số lượng bác sĩ thú ý quá ít, mới có thể dẫn tới một loạt sự việc này xảy ra.
Otis vẫn luôn chú ý tới chuyện này.
Sau khi cân nhắc một lúc, hắn phân phó cho Triệu Kiều An một vài việc.
Triệu Kiều An khẩn trương gật đầu: "Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."
********
Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe đầy mặt mờ mịt, chờ sau khi Triệu Kiều An rời đi, y lập tức truy vấn: "Xảy ra chuyện gì?"
Otis lắc lắc quang não trong tay, trầm giọng nói: "Mấy ngày nay vẫn luôn có người mua thú biến dị ở khu giao dịch."
Sau khi nghe xong, Quý Vô Tu suy đoán: "Là vì Triệu Kiều An?"
Otis lộ ra ánh mắt khen ngợi: "Không sai."
Quý Vô Tu: "......"
Loại vấn đề này đến thằng ngu cũng có thể đoán được được chứ.
Otis lại tiếp tục nói: "Nhưng bác sĩ thú y cung không đủ cầu, rất nhiều thú biến dị không có cách nào được chữa trị hữu hiệu."
Quý Vô Tu lập tức trở nên nôn nóng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Giọng nói trấn định của Otis vang lên: "Đừng lo, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
Quý Vô Tu: "......"
Cảm giác có Otis ở đây, y chỉ cần bán manh rồi ăn uống là đủ rồi.
*****
Trong những ngày tiếp theo.
Triệu Kiều An rất bận.
Hắn mở phòng phát sóng trực tiếp, giảng giải những kiến thức và điểm trọng yếu về thú biến dị cho mọi người.
Đám thú biến dị được giải cứu đó cũng không nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng vì thân thể quá mức suy yếu, cần phải được điều dưỡng tốt một phen.
Mà việc này vừa lúc phù hợp với mặt mạnh nhất của Triệu Kiều An.
Một đám người thật lòng muốn cứu trị cho thú biến dị lập tức lấy ra sổ nhỏ, ghi lại những điều mà Triệu Kiều An nói, đôi khi còn gửi bình luận để thắc mắc.
Đương nhiên, ngoài điều này ra.
Càng nhiều người muốn học hỏi kinh nghiệm từ Triệu Kiều An, dò hỏi làm cách nào để có thể hòa hợp ở chung với thú biến dị.
Ngày tháng trôi qua.
Ngày càng có nhiều người xem theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của Triệu Kiều An, dần dần, mọi người cũng đều thích đầu băng nhận hùng có vẻ ngoài hung dữ nhưng nội tâm lại cực kỳ dịu dàng này.
Thậm chí có người còn tỏ vẻ muốn gửi quà cho Đại Bạch.
Nhưng đều bị Triệu Kiều An từ chối.
******
Quý Vô Tu ngồi ở bờ sông, vẻ mặt trầm tư.
Otis ngồi ở bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
Mấy ngày nay Quý Vô Tu nghe được vài tin tức bên ngoài từ trong miệng những người khác, liền hỏi Otis: "Đã có rất nhiều thú biến dị được giải cứu sao?"
Otis gật đầu: "Đúng vậy."
Quý Vô Tu rất lo lắng nói: "Ta có chút không yên tâm về những người đó."
Cũng không biết những người đó có chăm sóc tốt cho thú biến dị hay không, hơn nữa coi nó như đồng bọn mà thật lòng đối đãi.
Quý Vô Tu giống như nghĩ tới điều gì, thật cẩn thận hỏi: "Nếu chúng ta mua hết chúng nó về, an trí ở vườn thú thì thế nào?"
Sau khi nói xong Quý Vô Tu lại âm thầm phủ định biện pháp này.
Điều này không thực tế.
Vườn thú có lớn, cũng không có cách nào bố trí hết được thú biến dị trên toàn thế giới.
Nhưng nếu thả chúng nó về dã ngoại, nói không chừng về sau sẽ còn bị thợ săn thú bắt đi.
Trở thành một vòng luẩn quẩn.
Quý Vô Tu uể oải thở dài một hơi.
Đôi mắt Otis thâm trầm, hắn có thể dễ dàng đoán được nỗi lo lắng của cục cưng nhỏ, nói với giọng chắc chắn: "Nếu muốn để thú biến dị không gặp tất cả những việc này, thì phải khiến loài người lựa chọn tiếp nhận chúng nó, mà hiện tại sẽ là thời cơ tốt nhất."
Quý Vô Tu bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như hiểu ý tứ của Otis.
Đúng vậy.
Muốn cho thú biến dị sinh sống trên hành tinh này mà không phải lo lắng, thì biện pháp tốt nhất chính là chung sống hòa bình với loài người.
Mà hiện tại là cơ hội tốt nhất.
Bởi vì loài người đang thử tiếp nhận thú biến dị.
Nếu một khi thành công.
Về sau sẽ không phải lo lắng có thú biến dị bị tra tấn, bởi vì sẽ có những người khác sẽ giúp một tay để ngăn cản.
Otis vỗ vỗ cục cưng nhỏ, nói: "Đừng lo, ta sẽ xử lý tốt tất cả mọi việc."
Quý Vô Tu gật gật đầu, thấp giọng nói câu: "Cảm ơn."
Otis nhếch môi, không nói gì nữa.
******
Thú biến dị tuy được cứu ra, nhưng chúng nó vẫn rất cảnh giác và hung hãn đối với con người.
Đối với điều này, mọi người đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý.
Đồng thời, theo thời gian ở chung lâu dài, từ sự đồng cảm ban đầu của con người, dần dần cảm thấy đau lòng vì những gì thú biến dị gặp lại.
Bọn họ không dám tưởng tượng.....thú biến dị đã phải chịu tra tấn và thống khổ tới mức nào.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là bao dung những con thú biến dị này, chăm sóc nó, che chở nó......
Kéo chúng nó ra khỏi bóng tối.
Vui vẻ sinh sống.
Giống như những con thú biến dị trong vườn thú vậy.
***********
Trước đây, đề tài được bàn luận trên mạng tinh tế phần lớn là làm thế nào để thăng cấp dị năng, cùng với làm thế nào tấn công sâu biến dị.
Mà hiện tại, đề tài được bàn luận trên mạng tinh tế là làm thế nào để chăm sóc thú biến dị.
Trên màn ảnh là các loại thú biến dị đủ mọi hình dáng.
Có lão hổ có sư tử, có báo đốm có gấu nâu v.v đủ loại thú biến dị khí phách.
Đương nhiên còn có thú biến dị tính cách tương đối ôn hòa ngoại hình đáng yêu.
Mọi người giao lưu thú biến dị nhà mình thích ăn cái gì, chơi cái gì, cùng với hành vi cử chỉ của chúng nó có nghĩa như thế nào.
Ví dụ như, có người phát biểu một bài luận văn trên mạng, lấy đốm lửa thiêu đỏ cả thảo nguyên tinh tế.
*****
—— Qua mấy ngày chăm sóc tiểu li miêu, ta tổng kết ra một vài điều tâm đắc nho nhỏ, ta cũng không biết có đúng hay không, chỉ cùng mọi người tham khảo đi.
Ta có một con tiểu li miêu, nho nhỏ một đống rất đáng yêu.
Ta đặt tên cho nó là Bé Dễ Thương.
Mấy ngày gần đây, ta phát hiện lượng từ ngữ của tiểu li miêu rất lớn, lại còn rất thông minh.
Bởi vì mối quan hệ với nó càng ngày càng tốt, nó đã bắt đầu dựa vào việc ta không nghe hiểu nó nói gì, liền bắt đầu không kiêng nể gì mắng ta.
Nhưng nó quá ngây thơ rồi, ta đã nghe hiểu nó đang nói gì.
Ví dụ: Khi nó nheo mắt lại, cực kỳ tùy tiện kêu với ta: "Meo~"
Đây là đang mắng ta: Cái đồ hót k.ứ.c ngu ngốc.
Hoặc là nó vừa mới tỉnh ngủ, chòm râu dựng thẳng về phía trước, nó nhất định là đang tự hỏi hôm nay phải ăn con cá khô nào v.v
Quan trọng nhất chính là! Nó tuyệt đối có thể nghe hiểu ta đang nói nó xấu!
Các vị nhất định phải nhớ kỹ đừng nói nó là mèo xấu xí!
Nó sẽ mang thù!
Cực kỳ mang thù.
Mỗi lần ta nói như vậy, ngày hôm sau gối đầu của ta sẽ nhiều thêm mấy đống k.ứ.c, miệng nó còn ngoác ra đằng sau, kêu lên đấy khiêu khích với ta: "Meo meo!"
Đây là đang mắng ta: Cái đồ hót k.ứ.c ngu ngốc, ăn k.ứ.c đi!
Nhưng khi ta thật sự tức giận, nó cư nhiên sẽ dùng tai và đuôi cọ cọ ta!
Các vị có thể tưởng tượng ta hạnh phúc đến thế nào không?
Nhưng ta biết, trong lòng nó nhất định đang mắng ta: Cái đồ hót k.ứ.c ngu ngốc thật dễ dỗ.
Tổng kết lại: Nuôi mèo chính là nuôi một tổ tông, mỗi ngày đều bị chửi là đồ hót k.ứ.c!
Thật là một con thú biến dị thần kỳ.
Ta cho rằng ta có thể trở thành đồng bọn với nó.
Nhưng......ta đã hoàn toàn trở thành nô ɭệ của nó.
Mỗi ngày, trong lúc ta dọn k.ứ.c.
Nó đặc biệt thích đứng ở một chỗ cao cao nhìn ta, lộ ra nụ cười chế giễu.
Lấy điều này để chà đạp tôn nghiêm của ta.
Nhưng ta vẫn làm không biết mệt.
Bên dưới là ảnh chụp, cho các ngươi thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của nó!
Không được nói nó xấu!
Ta sẽ tức giận.
********
Người đọc xong bài viết này lập tức tỏ vẻ: Vốn định học hỏi kinh nghiệm, ai biết sau khi xem xong ta chỉ muốn ha ha ha, đây đại khái chính là mị lực của mèo đúng không, chúng nó chính là thích dùng tư thái cao ngạo chinh phục con người!
Vì thế một vài người cũng sôi nổi noi theo, viết ra tình trạng trước mắt của bản thân.
[Các vị!!! Hôm nay ta và Hoa Hoa có tiến triển to lớn! Sau khi ta táng gia bại sản mua đồ ăn vặt lấy lòng nó, hiện tại đã cho phép ta chạm vào móng vuốt của nó. Tuy cũng chỉ có thể sờ một chút, nhưng ta vẫn rất hạnh phúc, hiện tại ta rất muốn táng gia bại sản vì nó một lần nữa!]
[Chúc mừng chúc mừng, nhìn là biết người anh em này là một người khổ bức, lâu như vậy cư nhiên mới chỉ có thể sờ một chút, không giống ta, ta có thể sờ hai lần!]
Đối mặt với đám người khoe thú biến dị, một người nuôi trăn biến dị nhịn không được khóc lóc kể lể: [Các vị....có ai có thể phân tích trạng thái tâm lý và hành vi của trăn biến dị là có ý gì không?]
Trăn biến dị nhà hắn, từ đầu tới đuôi chỉ có một biểu tình lãnh khốc.
Mỗi ngày chỉ biết cuộn thành một đống phun xà tín.
Đói bụng liền run run cái đuôi, há miệng tỏ vẻ muốt đút cho ăn.
Như vậy thì liên lạc tình cảm bằng cách nào!
Một đám người nghe xong lời oán giận, lập tức tỏ vẻ: [Xin nén đau buồn.]
Người nọ lập tức nước mắt như mưa.
Ai bảo lúc ấy não mình bị rút gân, nhìn con trăn này nằm trong lòng vô cùng đáng thương, lập tức không đành lòng ôm về nhà.
Hiện tại ngẫm lại, nước vào đầu lúc đó, sẽ biến thành nước mắt chảy ra.
Con trăn biến dị này không hề đáng thương một chút nào, mỗi ngày đều lãnh khốc đến nổ tung!
Sắp sánh bằng nguyên soái Otis!
Đối mặt với những tiếng cười hi hi ha ha này.
Một vài người quan vọng thấy thế, tò mò dò hỏi những người này: [Thú biến dị thật sự rất nghe lời sao?]
Những người nuôi thú biến dị tỏ vẻ: [Không hề nghe lời một chút nào, mỗi ngày cưỡi trên đầu ta ị k.ứ.c, còn hơi một tí là cào ta, nhưng ta cảm thấy rất phong phú, rất vui vẻ, không còn muốn tốn tiền đi chơi game nữa.]
Người quan vọng: "......"
Những người này bị điên rồi sao?
Đúng là thần kinh!
Đối với điều này, người nuôi thú biến dị tỏ vẻ: [Người chưa nuôi thú biến dị sẽ không hiểu loại cảm giác này!]
Đối mặt với sự thay đổi của những người này, đám người Triệu Lợi Binh vừa kinh ngạc vừa không khỏi cảm thấy vui mừng tận đáy lòng.
Khi biết được những con thú biến dị được mua về hiện giờ sinh sống rất vui sướng.
Rất hạnh phúc.
Bọn họ liền có thể yên tâm.
Triệu Kiều An gãi gãi đầu, nói: "Đây đại khái chính là mị lực của thú biến dị nhỉ."
Thế giới của chúng nó cho dù bị loài người cố tình hất bát mực đen vào.
Nhưng trong lòng lại vẫn giữ lại một mảnh đất thanh tịnh.
Mà đây cũng là thứ mà con người khuyết thiếu nhất.
Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe, nhưng suy nghĩ lại dần bay xa.
—— Nhân loại và thú biến dị, thật sự có thể chung sống hòa bình sao?
********
Đối mặt với một loạt quyết sách công khai của Otis.
Hoàng thất giống như bịt tai trộm chuông làm bộ không nhìn không nghe thấy gì.
Hội trưởng công hội bắt thú tức đến nghiến răng, liên tục ném vỡ mấy cái ly trong phòng để phát tiết tức giận.
Otis kia thật sự quá đáng.
Nhưng càng khiến gã tức giận là, hoàng thất có vẻ kiêng kị thực lực của Otis, đến giờ còn nhẫn nhịn không nói một lời.
Đương nhiên, cho dù gã có bất mãn như thế nào, cũng không dám thể hiện trước mặt hoàng đế.
Trên thực tế, hoàng đế rất không hài lòng về thái độ của Otis.
Nhưng lại e ngại thực lực mạnh mẽ của Otis, chỉ có thể tạm thời nín nhịn.
Huống hồ, gã không tin kế hoạch của Otis sẽ thành công.
Đương nhiên, con thú biến dị vô cùng đáng sợ kia, mới là tồn tại gã cần diệt trừ nhất.
******
Ngày tháng trôi qua.
Tin đồn về dị năng của Otis bị bạo động dần dần lắng xuống.
Ai cũng có thể nhìn ra tình trạng của Otis hiện giờ, khí thế hiển nhiên cũng hoàn toàn khác trước.
Mọi người suy đoán hắn đã thăng cấp thành dị năng giả cấp 6.
Điều này đối với loài người mà nói, cơ hồ được gọi là kỳ tích.
Mà khi kỳ tích này xuất hiện trên người Otis, lại có vẻ hợp tình hợp lý.
Sau tất cả, mọi người đều đã thấy được thực lực của Otis.
Đồng thời, chuyện này cũng khiến không ít dị năng giả cao cấp mạnh mẽ tin tưởng.
Nếu Otis có thể thành công thăng cấp.
Như vậy có lẽ bọn họ cũng có hi vọng.....
*******
Otis mỗi ngày ngoài việc tới quân đội xử lý công vụ, bình thường rảnh rỗi đa phần đều làm bạn với cục cưng nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, trùng động có vẻ mai danh ẩn tích, khiến cho không ít người bàn tán sôi nổi.
Có người suy đoán, cái chết của sâu biến dị cấp 6 lần trước, có lẽ khiến đám sâu cảm thấy kiêng kị, cho nên chậm chạp không dám xuất hiện nữa.
Cũng có người suy đoán đây có thể là sự bình lặng trước cơn bão.
Cho rằng mọi người phải tận dụng thời gian này cố gắng thăng cấp, xúc tiến thêm tình cảm với thú biến dị....
Trùng động tiếp theo, có lẽ sẽ đáng sợ hơn lần này rất nhiều.
Những ngôn từ này tràn ngập trên mạng tinh tế, khiến cho không ít người tâm hoảng ý loạn, quyết định không quan vọng tiếp nữa vội vàng chạy tới hội giao dịch mua thú biến dị.
Cứ cách một tuần, hội giao dịch sẽ tổ chức một lần hoạt động đấu thú.
Tàn khốc, hung tàn và đẫm máu.
Đây là nhãn hiệu mà thế giới bên ngoài dán lên người đấu thú.
Trước kia, rất nhiều người sẽ lựa chọn tới nơi này giải tỏa áp lực.
Nhìn đám thú biến dị thích tấn công con người cắn gϊếŧ lẫn nhau, trong lòng thường cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nhưng hiện tại, bọn họ mới chân chính nhận ra bản thân trước kia quá đáng tới mức nào.
Những con thú biến dị bị chết trên đấu thú trường, đã bất lực và tuyệt vọng cỡ nào.
Rất nhiều người không đành lòng xem cái trò chơi thảm thiết đó nữa.
Đối mặt với lượng người xem ngày càng giảm bớt, cho dù hội giao dịch có lòng nóng như lửa đốt, vẫn không thể ngăn cản được cái xu thế này, cuối cùng chỉ có thể tạm thời đóng cửa hoạt động đấu thú.
Tuy thiếu đi nguồn thu nhập từ đấu thú.
Nhưng hội giao dịch lại có con đường thu nhập mới.
Đó chính là buôn bán những con thú biến dị chiến đấu thất bại.
Đấu thú như vậy, đều sẽ bị nhốt ở nhà kho phía sau, tự sinh tự diệt.
Chờ tới thời gian cố định, liền kéo thú biến dị còn sống bên trong ra ngoài gϊếŧ chết.
Hơn nữa mấy ngày hôm trước Otis tuyên bố mệnh lệnh, càng khiến các hội giao dịch lớn nhận ra Otis cố ý thiên vị thú biến dị, liền dần dần kiềm chế hành vi, không gϊếŧ chết những con thú biến dị đó nữa.
Mà lựa chọn bán những con thú biến dị này đi.
Như vậy đối với hội giao dịch mà nói quả thực chỉ có lợi mà không có hại, cớ sao mà không làm chứ.
Một con thú biến dị đáng lẽ phải bị gϊếŧ chết lại được bán đi.
Càng khiến hội giao dịch kiếm đầy bát đầy chậu.
Thú biến dị được mua, trước cổng bệnh viện thú y cũng càng ngày càng nhiều nhiều tới.
Mà địa vị của bác sĩ thú ý cũng nước lên thì thuyền lên, không còn không được coi trọng như trước kia nữa.
Đối mặt với sự biến hóa long trời lở đất của mọi người, đại đa số bác sĩ thú y vẫn cẩn trọng làm việc, thái độ hòa ái thân thiện trước sau như một.
Suy cho cùng, những người vẫn như cũ lựa chọn cái nghề nghiệp này trong một môi trường rộng lớn như vậy, đều là những người thật lòng yêu thích những con thú biến dị đó.
Mà Triệu Kiều An và quân y cũng gia nhập vào trong đó, ưu tiên khẩn cấp chữa trị những con thú biến dị bị thương nghiêm trọng, thậm chí đã bắt đầu uy hiếp tới tính mạng.
Tính tình Triệu Kiều An tuy không tốt lắm, nhưng đối với thú biến dị lại cực kỳ kiên nhẫn.
Càng khiến cho người kinh ngạc chính là, tuy hắn chỉ là người thường, nhưng lại có lực tương tác rất mạnh.
Thú biến dị cực kỳ cảnh giác và hung tàn với nhân loại sẽ khôi phục lại bình tĩnh dưới sự trấn an của Triệu Kiều An, cho dù chúng nó thoạt nhìn vẫn rất cảnh giác, nhưng lại không kháng cự Triệu Kiều An tiếp cận, thậm chí không cần cưỡng chế tiêm thuốc mê, là có thể đủ thuận lợi hoàn thành giải phẫu.
Danh tiếng của Triệu Kiều An cũng vì vậy mà càng ngày càng cao.
Người muốn tìm Triệu Kiều An chữa trị cho thú biến dị cũng càng ngày càng nhiều.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc bận rộn, Triệu Kiều An xoa xoa bả vai nhức mỏi, nói với quân y: "Chúng ta về chứ?"
Quân y thu thập xong, gật đầu: "Đi thôi."
Trên đường, quân y không kìm được nghi hoặc, dò hỏi Triệu Kiều An: "Người làm bằng cách nào vậy?"
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người có duyên với động vật như vậy.
Triệu Kiều An lập tức dở khóc dở cười, chỉ vào băng nhận hùng giống như bảo tiêu bên cạnh mình: "Đám thú biến dị đó nguyện ý cho ta tiếp cận, là vì Đại Bạch."
Quân y vẫn không hiểu.
Cậu nhớ rõ thú biến dị khác loài không thể câu thông.
Đương nhiên, ngoại trừ con thú biến dị kia.
Mọi thứ về nó quả thực không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Triệu Kiều An kiên nhẫn giải thích: "Thú biến dị rất thông minh, tuy không thể câu thông lẫn nhau, nhưng chúng nó chỉ cần nhìn thấy Đại Bạch ở cạnh ta, không bị nhốt lại, không bị tra tấn, liền sẽ sinh ra tin tưởng với ta, cho dù chỉ có một chút, nhưng như vậy là đủ rồi."
Quân y bừng tỉnh, không khỏi cười nói: "Ngươi đúng là hiểu biết về thú biến dị hơn cả ta."
Triệu Kiều An lắc đầu: "Nếu ngươi đem tiểu li miêu tới, tin rằng cũng có thể khiến cho đám thú biến dị đó trở nên an tĩnh."
Quân y lập tức bất đắc dĩ: "Nó sẽ không đi đâu."
Triệu Kiều An nhớ tới con tiểu li miêu kia, cũng không khỏi bật cười.
Băng nhận hùng đi theo phía sau hai người mặt vô biểu tình, thậm chí trong lòng không hề dao động.
Vì sao nhân loại cứ thích nói mãi không ngừng vậy.
Không giống như tộc băng nhận hùng, có việc chỉ cần rống lên một tiếng để giải quyết.
Nếu xảy ra mâu thuẫn, đi lên đánh một trận là được.
Ai thắng thì kẻ đó đúng.
******
Cùng với danh tiếng của Triệu Kiều An càng ngày càng lớn.
Có một người lại vì vậy mà sinh ra lòng ghen tị mãnh liệt.
Mặt Triệu Kiều Bảo vặn vẹo, tức giận bừng bừng nói: "Ta lúc trước nên gϊếŧ chết hắn."
Gã càng nghĩ lại càng sợ hãi.
Sợ thân phận của mình bị vạch trần, bị phát hiện mình không phải là con trai của người kia.
Tất cả vinh hoa phú quý....
Sẽ không thuộc về mình nữa.
Người phụ nữ dựa lưng vào sô pha nhìn Triệu Kiều Bảo, oán hận nói: "Kiều Bảo, chúng ta nhất định phải nhanh chóng gϊếŧ chết cái thằng tiện nhân kia."
Triệu Kiều Bảo không kiên nhẫn nói: "Điều này còn cần ngươi nói, ta đương nhiên biết."
Gã muốn gϊếŧ người kia hơn bất cứ người nào.
Người phụ nữ tức giận tới mức đứng lên chỉ thẳng vào đầu Triệu Kiều Bảo, móng tay sắc bén cơ hồ vẽ ra vết đỏ trên làn da của Triệu Kiều Bảo: "Thái độ của ngươi là sao? Ta chính là mẹ ngươi."
Triệu Kiều Bảo nghe được lời này, cuối cùng không áp chế được lửa giận đứng lên, hét vào khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ của người phụ nữ: "Nếu không phải ngươi, ta sẽ phải lo lắng sợ hãi giống như bây giờ sao?"
Ngày ngày đêm đêm không được ngủ ngon.
Còn phải lo lắng thân phận của mình tùy thời sẽ bị phát hiện.
Loại thống khổ này, ai có thể hiểu?
Giọng nói của người phụ nữ càng thêm bén nhọn, hung tợn kéo tóc Triệu Kiều Bảo: "Nếu không phải ta, ngươi cho rằng ngươi có thể hưởng thụ được tất cả những thứ này sao?"
Triệu Kiều Bảo giống như kẻ điên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hung hăng cho người phụ nữ một cái tát.
Người phụ nữ giống như không dám tin sửng sốt, rồi sau đó ôm mặt, bắt đầu thấp giọng kêu khóc bản thân sao lại bất hạnh, vất vả như vậy gì đó.
Mặt Triệu Kiều Bảo đầy không kiên nhẫn.
Những lời này, gã từ nhỏ tới lớn đã nghe không biết bao nhiêu là lần.
Cơ hồ sắp không chịu nổi.
Gã nói với người phụ nữ đang kêu khóc: "Mấy ngày nay ngươi tốt nhất dỗ dành người đàn ông kia, ta nhân cơ hội này đi gϊếŧ Triệu Kiều An."
Tiếng khóc của người phụ nữ đột nhiên im bặt, khuôn mặt ngẩng lên không hề có nước mắt, trang điểm vẫn vô cùng tinh xảo.
Triệu Kiều Bảo lộ ra nụ cười châm chọc.
Gã đã sớm biết trái tim của người phụ nữ này lạnh giá.
Tuyệt đối không vì vậy mà thương tâm.
Bà ta bò dậy, sửa sang lại mái tóc có chút hỗn độn, dỗ dành Triệu Kiều Bảo: "Được được được, ta sẽ dỗ người đàn ông kia, nhưng ngươi nhất định phải gϊếŧ chết Triệu Kiều An, chúng ta có thể hưởng thụ lâu dài vinh hoa phú quý này hay không đều dựa cả vào ngươi."
Triệu Kiều Bảo gật đầu: "Ta biết, điều này không cần ngươi nhắc nhở ta."
Sau khi nói xong, Triệu Kiều Bảo thực mau rời đi.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ dần dần lạnh băng.
Một đám, đều không phải thứ tốt gì.
*********
Khi Triệu Kiều Bảo đang lên kế hoạch tìm người gϊếŧ chết Triệu Kiều An.....
Cha của Triệu Kiều Bảo, cũng chính là Triệu Tuấn Sinh lại nhận được tin tức mới nhất từ hoàng thất gửi tới.
Lão kinh sợ, thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ.
Dùng nửa tiếng mới bình phục được tâm tình kích động, lúc này mới mở ra từng tin tức để xem.
Hồi lâu sau.
Lão mới buông quang não, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Vô luận như thế nào lão cũng không nghĩ tới.....
Đứa con trai lớn mà mình chán ghét nhất, lại trở thành mấu chốt thăng chức của mình.
Lão mong vài chục năm, cũng nỗ lực vài chục năm, cũng không thể khiến hoàng thất chú ý tới mình.
Thống khổ tốn công vô ích khiến lão càng thêm chán ghét đứa con lớn của mình.
Nhưng hiện tại......
Lão cần phải gọi Triệu Kiều An trở về.
Triệu Tuấn Sinh cho người tra xét số quang não của Triệu Kiều An, chuẩn bị tâm sự với đứa con trai lớn hồi lâu không gặp cũng không liên lạc này.
*******
Triệu Kiều An lúc này đang tắm rửa cho băng nhận hùng, từ khi vào vườn thú, nó còn chưa được tắm rửa sạch sẽ đâu.
Mấy ngày nay nó vẫn luôn chơi đùa với đám thú biến dị, bộ lông cũng có chút bẩn thỉu.
Triệu Kiều An thật sự không nhìn nổi, kéo băng nhận hùng đi tới bên hồ tắm rửa.
Bộ lông của băng nhận hùng vô cùng dày nặng, chẳng những không thấm nước còn phòng lạnh, tắm rửa cực kỳ khó khăn.
Mỗi lần Triệu Kiều An làm xong đều mệt toát cả mồ hôi, eo mỏi lưng đau.
Nhưng băng nhận hùng lại mặt đầy hưởng thụ, tận tình duỗi ra tứ chi, tùy ý nhân lọai chải vuốt bộ lông hỗn loạn của nó, cảm giác lỗ chân lông cả người đều mở ra, hận không thể lăn lộn khắp mặt đất, để biểu đạt sự suиɠ sướиɠ trong lòng.
Tuy rất mệt, nhưng Triệu Kiều An nhìn thấy bộ dáng vui vẻ như vậy của băng nhận hùng, lại nhịn không được bật cười theo.
Hiên nhiên thích thú.
Hắn rất thích tương tác với Đại Bạch như vậy, khiến quan hệ giữa hai bên càng ngày càng gần.
Tận đến khi tắm rửa xong, băng nhận hùng vẫn còn chưa đã thèm, thậm chí còn muốn thêm lần nữa.
Triệu Kiều An dở khóc dở cười, vuốt băng nhận hùng nói: "Cho ta nghỉ ngơi một chút, chẳng lẽ ngươi không biết bộ lông này của ngươi khó tẩy thế nào sao."
Băng nhận hùng nhìn chằm chằm vẻ mặt Triệu Kiều An, nhận ra đối phương từ chối mình.
"Rống ——"
Cảm xúc của băng nhận hùng hạ xuống, đặt đầu lên đùi Triệu Kiều An, buồn bực bắt đầu phơi nắng.
Lông nó hiện tại vừa dày vừa nặng.
Đều sắp không đứng lên được.
Triệu Kiều An cầm máy sấy không cần cắm điện, kiên nhẫn sấy lông cho băng nhận hùng, động tác dịu dàng cẩn thận.
Lực đạo thoải mái khiến băng nhận hùng càng thêm buồn ngủ, hoàn toàn rơi vào ngủ say.
Chờ tới khi tất cả lông được sấy khô, đã qua bốn tiếng đồng hồ.
Triệu Kiều An cẩn thận rút chân ra, xoa xoa cổ tay có chút nhức mỏi, tay chân nhẹ nhàng rời đi.
Băng nhận hùng vẫn ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Thậm chí bắt đầu ngáy khò khò.
Triệu Kiều An vừa đi, một bên xoa cổ tay, không bao lâu nghe thấy tiếng quang não vang lên.
Hắn ngẩn người, có chút không đoán ra người nào gọi cho mình.
Từ sau khi rời khỏi khu C, hắn hoàn toàn cắt đứt liên hệ với những người quen biết trước kia.
Tận đến khi làm lại quang não, nhìn thấy người gọi tới bên trên, vẻ mặt Triệu Kiều An bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Hắn đối với người cha này, sớm đã không có quá nhiều ký ức.
Nhưng hắn vĩnh viễn không thể quên hành vi dửng dưng của người đàn ông gọi là cha mình kia khi mình bị Triệu Kiều Bảo thiếu chút nữa hại chết.
Quang não vẫn luôn vang lên.
Triệu Kiều An cũng cứ như thế nhìn mãi.
Quý Vô Tu lúc này đang tản bộ, nhưng đi không bao lâu, liền nghe thấy tiếng động rất nhỏ cách đó không xa truyền tới.
Triệu Kiều An vẫn cầm quang não, hai mắt xuất thần.
Quý Vô Tu nhẹ nhàng kêu một tiếng, kéo lại suy nghĩ của Triệu Kiều An trở về.
Triệu Kiều An lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện là con thú biến dị kia, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: "Là ngươi à."
Quý Vô Tu nhìn Triệu Kiều An từ trên xuống dưới, cứ cảm thấy trạng thái của hắn thoạt nhìn hình như không đúng lắm.
Triệu Kiều An vẫn cầm quang não, suy nghĩ lại lần nữa trở về người đàn ông đang gọi cho mình.
Rốt cục có nhận hay không?
Hắn đã sớm không còn chút tình thân gì với người đàn ông này nữa, nhưng thực sự không cam lòng, ý nghĩ muốn biết được chân tướng nghẹn nửa vời ở trong lòng.
Mắt thấy tiếng chuông chuẩn bị tắt.....
Triệu Kiều An nhanh chóng ấn nút đồng ý.
Không chờ Triệu Kiều An nói chuyện, giọng nói đối phương chợt vang lên: "Sao lâu như vậy không bắt máy?"
Triệu Kiều An hoảng hốt một trận.
Giọng nói của người đàn ông được gọi là cha mình giờ phút này lại trở nên xa lạ.
Thậm chí hắn còn không nhớ nổi bộ dáng người đàn ông này như nào.
Nhưng nực cười chính là, hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt không hề che giấu chán ghét khi đối phương nhìn mình.
Triệu Kiều An không nhịn được lộ ra nụ cười châm chọc, nói: "Vừa rồi đang có việc bận."
Phía đối diện im lặng, tựa hồ cũng cảm thấy xa lạ và xấu hổ vì nhiều năm chưa từng liên lạc.
Sau một hồi, giọng nói đối phương mới vang lên, mang theo hòa ái giả bộ nói: "Ngươi rời nhà đi cũng rất lâu rồi nhỉ....."
Triệu Kiều An nói: "Mười mấy năm, cho nên ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Giọng nói không hề khách khí một chút nào.
Khiến người đàn ông cao cao tại thượng lập tức nổi giận, nhưng nghĩ tới tin tức mà hoàng thất gửi tới, lão lại kiềm chế tức giận, ra vẻ hòa ái nói: "Ngươi cũng nên trở về, huống chi người thừa kế Triệu gia sao có thể ở bên ngoài làm việc cho người ta chứ?"
Cho dù là làm việc cho nguyên soái Otis.
Triệu Kiều An ngẩn người.
Hắn chẳng thể nghĩ tới người đàn ông nói sẽ nói ra lời như vậy.
Nhưng càng là như thế.
Triệu Kiều An liền càng cảnh giác, cứ cảm thấy trong đó tất nhiên sẽ có điều gì đó mờ ám.
Đối mặt với dáng vẻ đột nhiên im lặng của Triệu Kiều An.
Người đàn ông cho rằng Triệu Kiều An bị tin tức này dọa sợ, lập tức vẻ mặt tự tin về kế hoạch đã vạch ra.
Đồng thời cũng cất giấu một tia khinh thường.
Lão đã sớm biết thằng phế vật này vẫn mơ ước vị trí người thừa kế của Triệu gia.
Nhưng vẫn phải tiếp tục diễn.
Người đàn ông ra vẻ phiền muộn nói: "Trở về đi, cha con với nhau làm sao có thù hận qua một đêm."
Triệu Kiều An không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt quỷ dị nhìn quang não, xác nhận đối phương thật sự là người cha chỉ hận hắn không thể chết.
Nhưng hành vi của đối phương thực sự quỷ dị, điều này khiến cho Triệu Kiều An không khỏi toát ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ đối phương muốn lừa mình về, sau đó lại gϊếŧ chết?
Triệu Kiều An lại âm thầm lắc đầu.
Cảm thấy không tìm được bất cứ lý do gì để giải thích.
Nhưng rất nhanh, Triệu Kiều An nhớ tới việc Triệu Kiều Bảo muốn gϊếŧ mình, không phải cũng là không có lý do sao.
Người đàn ông vẫn đang khuyên nhủ, tỏ vẻ chỉ cần Triệu Kiều An đồng ý trở về, như vậy vị trí người thừa kế Triệu gia sẽ là hắn.
Triệu Kiều An sao có thể tin, hắn âm thầm ghi âm lại, cuối cùng tỏ vẻ cần phải suy xét lại đã.
Người đàn ông vội vàng nói: "Vậy ngươi nhất định phải suy xét kỹ....."
Nói tới đây, mới nhận ra giọng điệu của mình tựa hồ có chút vội vàng, để không cho Triệu Kiều An nhận ra điều gì không đúng, giọng nói của người đàn ông lại lần nữa khôi phục thái độ bình thường, ra vẻ cha hiền nói vài câu chuyện phiếm, sau đó mới ngắt liên lạc.
Triệu Kiều An nắm quang não, rơi vào trầm tư, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái, người đàn ông này cư nhiên muốn đem vị trí người thừa kế này cho mình."
Quý Vô Tu ở bên cạnh sau khi nghe xong, vẫn không hiểu điều gì.
Triệu Kiều An nghĩ nghĩ, quyết định thử thăm dò Triệu Kiều Bảo.
Quang não của hắn vẫn có số liên lạc của Triệu Kiều Bảo, chẳng qua rất lâu về trước đã kéo vào danh sách đen, hắn lôi đối phương từ sổ đen ra, cũng nhấn gọi.
Không bao lâu, Triệu Kiều Bảo lập tức nhận máy, giọng nói âm trầm: "Anh trai của ta, ta còn chưa đi tìm ngươi đâu, ngươi đã tìm ta trước."
Triệu Kiều An cười cười, giọng nói thiếu đánh nói: "Không có cách nào, ai bảo ta có tin tức tốt muốn chia sẻ cho ngươi chứ."
Triệu Kiều Bảo im lặng vài giây, cảnh giác nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Triệu Kiều An ra vẻ phiền não nói: "Vừa rồi cha gọi ta trở về, để ta làm người thừa kế của Triệu gia....."
Lời còn chưa nói xong, Triệu Kiều Bảo hoảng loạn ngắt lời: "Chuyện này không thể nào, ta mới là người thừa kế Triệu gia! Cha sao có thể cho tên phế vật như ngươi làm người thừa kế, tuyệt đối không thể nào."
Triệu Kiều An tức lập tức mày, nhận ra sự tình có vẻ không đơn giản như mình nghĩ.
Đặc biệt là giọng điệu của Triệu Kiều Bảo, thật sự quá không thích hợp.
Triệu Kiều An nghĩ nghĩ nói: "Vậy ngươi tốt nhất vẫn đi hỏi cha ngươi một chút đi."
Sau khi nói xong liền lập tức ngắt máy.
Triệu Kiều Bảo nắm chặt quang não, tức giận đập vỡ đồ đạc xung quanh, rống giận: "Ta quyết không thể cho ngươi cướp đi mọi thứ thuộc về ta."