Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 121: Mị lực của gấu trúc



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Tiểu đội sói đói.

Rất nhiều người biết đến cái tên này.

Những việc bọn họ đã gây ra đều là những vụ án chấn động.

Mỗi lần đều khiến vô số người kinh ngạc cảm thán giật mình.

Đương nhiên còn cả hoảng sợ.

Mấy người này chính là phần tử đáng sợ, giống như quả bom tùy thời sẽ nổ, do đó gây nên xã hội rung chuyển bất an.

Cho nên.

Quân đội quyết định bằng mọi cách phải bắt được bọn họ.

Nhưng vì tiểu đội sói đói thực lực mạnh mẽ, khiến cho quân đội nhiều lần thất bại.

Càng đừng nói trong tay bọn họ nắm giữ vũ khí khoa học kỹ thuật hàng đầu.

Càng khiến quân đội cảm thấy đau đầu hơn.

Bất đắc dĩ, Otis chỉ có thể tự thân xuất mã, cuối cùng bắt đám người này về quy án, hơn nữa nhốt trong nhà giam canh gác nghiêm ngặt tầng tầng lớp lớp, để đề phòng đội trưởng sói đói dùng biện pháp nào đó vượt ngục.


Quân đội và hoàng thất, đều muốn moi ra bí mật từ đám người này.

Nhưng tiểu đội sói đói không sợ trời không sợ đất, miệng kín như bưng, dùng mọi cách cũng không thể cạy ra.

Càng đừng nói bọn họ có tính cách chống đối xã hội cực mạnh, mục tiêu chính là hủy diệt thế giới.

Tính cách hung hãn và tàn bạo.

Cho dù người đáng thương đứng trước mặt bọn họ, cũng không thể khiến đám người này dao động cảm xúc.

Đối với bọn họ mà nói, nhân loại vốn là đáng chết.

Tiểu đội sói đói không có thời khắc nào không muốn vượt ngục, rời khỏi cái nơi giam cầm tự do của bọn họ.

Nhưng vào ngày hôm nay, mấy con thú biến dị lông xù xù tiến vào nhà giam, bắt đầu một cuộc sống mới, một trang sách mới với tiểu đội sói đói.

Tuy tiểu đội sói đói có nhân cách chống đối xã hội cực mạnh.


Nhưng nó chỉ nhằm vào con người mà thôi.

Ít nhất đối với những con thú biến dị cũng có vận mệnh không được làm chủ cuộc sống, hơn nữa lại đáng thương này, tiểu đội sói đói cũng đáp lại bằng sự cảm thông.

Sau khi khoanh mấy con thú biến dị này lại, tiểu đội sói đói bắt đầu phân phối nhiệm vụ, bàn bạc xem nên nuôi thú biến dị như thế nào.

Đối với bọn họ mà nói.

Điều này là một thể nghiệm vô cùng mới lạ.

Mấy người thậm chí còn có chút kích động.

Một người trong đó ảo tưởng: "Tiểu đội sói đói chúng ta chuyện xấu gì cũng đã làm, lại chỉ chưa từng nuôi dưỡng thú biến dị, nếu có một ngày có thể rời khỏi nhà giam, chắc chắn có thể gây ra sóng to gió lớn."

Một người khác phụ họa nói: "Không sai, chắc chắn người bên ngoài chưa từng nuôi dưỡng thú biến dị bao giờ."


Một đám người tiêu cực chán đời giống như lại có lòng tin, bắt đầu hứng thú bừng bừng đặt tên cho mỗi con thú biến dị.

Đối với điều này, đám thú biến dị vẫn vô cùng bình tĩnh.

Tiểu li miêu đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này, có vẻ hơi khẩn trương, nó tìm kiếm và lập tức lẻn lên cây, che giấu hoàn toàn bản thân mình đi.

Trong lá cây rậm rạp, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái đuôi rũ xuống đang lắc lư.

Còn Quý Vô Tu thì giả vờ đang nghỉ ngơi, kỳ thực đang cẩn thận lắng nghe tiểu đội sói đói nói chuyện.

Thời gian sau đó, sói đói yêu cầu quân đội cung cấp không ít đồ ăn và thịt.

Theo lý mà nói, tội phạm không có tư cách yêu cầu nhiều như vậy, quân đội cũng sẽ không đáp ứng những yêu cầu quá mức như này.

Nhưng sói đói thì khác.

Bản thân bọn họ đã tiêu cực chán đời, quân đội sợ họ nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền tự sát.
Một vài yêu cầu cơ bản có thể đáp ứng liền đáp ứng.

Thời gian kế tiếp.

Đám người sói đói bắt đầu cho thú biến dị ăn, thời điểm rảnh rỗi thì nhìn thú biến dị để gϊếŧ thời gian.

Dù sao nơi này không có bất cứ hoạt động giải trí tiêu khiển gì.

Trong quá trình chung sống, đám người sói đói kinh ngạc phát hiện, đám thú biến dị này không hề có dấu hiệu tấn công người.

Ngược lại, tính cách chúng nó rất ôn hòa.

Đặc biệt là con thú biến dị màu đen trắng kia, chẳng những là con béo nhất trong đám thú biến dị, mà còn là con thông minh nhất.

Quan trọng nhất là, nó luôn thích dính mọi người, mỗi giây mỗi phút đều đáng yêu đến mức khiến người nhộn nhạo, hạnh phúc không chịu được.

Đối với điều này, hệ thống giải thích như sau: [Đám người này không có bất cứ hoạt động giải trí nào, mỗi ngày cũng chỉ có thể nhìn thú biến dị để gϊếŧ thời gian, cho nên ký chủ ngài bán manh sẽ ngày càng tăng trưởng.]
Rất nhanh.

Tiểu đội sói đói không còn chỉ biết cách dây leo đùa nghịch với thú biến dị như xưa nữa.

Hiện giờ, bọn họ có thể mặt không đổi sắc chơi đùa với tất cả thú biến dị, hoặc là làm một vài việc mà ngày thường từ trước tới nay đều chưa từng làm.

Thời gian trôi qua, nụ cười trên mặt bọn họ càng ngày càng nhiều.

Tính tình vốn thô bạo cũng dần dần lắng xuống.

Việc yêu thích nhất mỗi ngày chính là xoa thú biến dị, trồng hoa làm cỏ, cho thú biến dị ăn.

Nhịp điệu cuộc sống thong thả mà vui sướng.

Ngay cả lúc ngủ, khóe miệng bọn họ cũng mang theo ý cười.

Đặc biệt là con thú biến dị màu đen trắng kia, quả thực vừa tri kỷ vừa đáng yêu, rất nhanh liền trở thành con thú biến dị mà tiểu đội sói đói yêu thích nhất.

Otis thời khắc đều theo dõi càng thêm khó chịu.
Rất nhanh, Otis lại lần nữa đi vào nhà giam.

Tiểu đội sói đói thấy Otis đến, bắt đầu cảm thấy bất an.

Otis cười như không cười nói: "Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy các ngươi như vậy."

Tiểu đội sói đói hai mặt nhìn nhau, không nói một lời.

Đúng vậy.

Trước kia bọn họ không hề sợ hãi Otis một chút nào.

Nhưng hiện tại thì khác.

Hiện tại bọn họ chỉ muốn an ổn chăm sóc đám thú biến dị này.

Otis cũng phát hiện điểm này, mới quyết định tới nơi này thực hiện trao đổi với bọn họ.

"Ngươi muốn làm gì? Nói thẳng đi." Đội trưởng sói đói nói.

Otis gõ gõ mặt bàn, kể cho bọn họ nghe những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây: "Trong thời gian gần đây, các khu đồng thời xuất hiện trùng động, cấp cao nhất là cấp 6, thấp nhất là cấp 4."

Đám người trừng lớn mắt, á khẩu không nói nên lời.
Hiển nhiên đã bị tin tức này dọa sợ.

Bọn họ bị nhốt ở đây, hoàn toàn chặt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, căn bản không biết trong khoảng thời gian này rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

"Vậy.....sau đó thì sao?" Sói Đói vẻ mặt phức tạp hỏi.

Sâu biến dị cấp 6 tuyệt đối không dễ dàng giải quyết như vậy.

Otis cau mày, nói: "Đã giải quyết, nhưng thời gian sau này, có lẽ sẽ xuất hiện càng nhiều trùng động."

Sắc mặt Sói Đói biến đổi, lạnh lẽo mười phần nói: "Ta biết ngươi muốn nói điều gì, nhưng khuyên ngài nên sớm từ bỏ đi, cho dù ta có chết, cũng sẽ không giao thứ đó cho người khác."

Otis nheo mắt lại, nói: "Nếu ta để ngươi tiếp tục nghiên cứu thứ này thì sao?"

Sói Đói nghe được lời này, đột nhiên bật cười: "Ngươi không sợ ta âm thầm giở trò quỷ, nghiên cứu ra vũ khí hủy diệt thế giới này sao?"
"Ngươi hiện tại là nhà khoa học đứng đầu trong giới nghiên cứu khoa học, ta hi vọng ngươi có thể trợ giúp loài người giải quyết nguy cơ trùng động." Otis nhíu mày nói.

Trên mặt Sói Đói vẫn mang theo ý cười, nhưng càng ngày càng lạnh: "Ta sẽ không trợ giúp loài người giải quyết nguy cơ, trùng động xuất hiện thì sao, cùng lắm thì để thế giới này hoàn toàn bị hủy diệt thôi."

Nói rồi hắn lộ ra nụ cười suиɠ sướиɠ.

Chỉ nghĩ tới cảnh tượng như vậy, đã cảm thấy vô cùng hả giận.

Sắc mặt Otis lập tức trở nên âm trầm, quanh thân bắt đầu lan ra sương đen tà ác.

Sói Đói biến sắc, vội vàng lui về sau vài bước, kinh sợ nói: "Ngươi hiện tại là dị năng giả cấp 6?"

Lời này vừa ra, mấy người trong tiểu đội sói đói còn lại bỗng chốc sửng sốt, ánh mắt lập lòe khó tin.
Dị....dị năng giả cấp 6?

Thế mà lại thật sự có người thành công tăng lên cấp 6?

Otis mặt vô biểu tình thu lại sương đen, nhướng mi lạnh lùng nói: "Các ngươi không thèm để ý tới loài người bị hủy diệt, ta cũng không thèm để ý."

Đám người sửng sốt, không thể tin nổi người thân là nguyên soái Otis lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Otis tiếp tục nói với Sói Đói: "Chúng ta là cùng loại người, ngươi càng phải biết nếu chọc giận ta, ta sẽ có rất nhiều phương pháp khiến cho các ngươi đi vào khuôn khổ."

Giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt lãnh đạm.

Nhưng lời nói ra, lại khiến không khí trong phòng chợt lạnh băng.

Tuy đám người sói đói không sợ trời không sợ đất, cũng không khỏi im như ve sầu mùa đông, cả người không nhịn được mà run rẩy.
Otis tiếp tục nói: "Nhưng ta không hi vọng thực sự có một ngày như vậy xuất hiện."

Đáy mắt đám người sói đói tràn ngập kinh sợ, cổ họng khô khốc không nói nên lời.

Ánh mắt Otis lạnh lùng, mang theo hàn ý khiến người sợ hãi.

Hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã......"

Sau lưng vang lên giọng nói của sói đói.

Otis dừng bước, xoay người, ánh mắt đã sớm bình tĩnh trở lại, hắn nhàn nhạt nói: "Chuyện gì."

Sói Đói đứng lên, ánh mắt lập loè hỏi: "Có thể nói cho ta, vì sao ngươi muốn bảo vệ hành tinh này không?"

Hắn muốn biết, rõ ràng là cùng một loại người, nhưng vì sao Otis lại phải cẩn trọng bảo vệ hành tinh này như vậy.

Trong đầu Otis chợt hiện lên một thân ảnh, khuôn mặt vốn lạnh lùng trở nên nhu hòa, hắn nói: "Bởi vì nó sống ở đây, ta tuyệt đối không cho phép sâu biến dị hủy diệt hành tinh này."
Hủy diệt gia viên mà cục cưng nhỏ sinh sống.

Càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của nó.

Trên mặt Sói Đói lộ ra một tia cực kỳ hâm mộ: "Đã từng, ta cũng từng có người rất muốn bảo vệ."

Chỉ đáng tiếc.

Người đó đã chết.

Chết vào ngày mưa đó, chết trong lòng ngực hắn.

Nhưng hiện tại thì khác.

Hắn lại có thứ khác muốn để ý.

Otis nhìn thẳng Sói Đói, nhướng mày nói: "Còn có việc gì sao?"

Sói Đói do dự hồi lâu, nói: "Không."

Otis gật đầu, không chút để ý nói: "Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của các ngươi đã kết thúc."

Đám người sói đói hai mặt nhìn nhau.

Nhiệm vụ gì?

"Nhiệm vụ thuần dưỡng thú biến dị đã kết thúc, qua một tiếng nữa, quân đội sẽ lập tức mang tất cả thú biến dị đi." Otis giải thích.

Hắn đã sớm muốn làm như vậy.

Cục cưng nhỏ chỉ có thể là của mình.
Ai cũng không được mơ tưởng nó.

Đám người sói đói: "!!!!"

Mắt thấy Otis sắp xoay người rời đi, cuối cùng Sói Đói hoảng loạn chạy tới, hấp tấp nói: "Nguyên soái Otis, ngài muốn đem đám thú biến dị đó đi đâu?"

Otis nghe mà trong lòng lên men, âm thầm nghiến răng.

Lúc này mới mấy ngày.

Những người này cũng đã để ý cục cưng nhỏ như vậy.

Mấy người sói đói còn lại cũng lộ vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên cũng cực kỳ để ý đáp án cho vấn đề này.

Otis xắn tay áo, khó chịu nói: "Tự nhiên là mang về trang viên của ta nuôi."

Những con thú biến dị đó, tất cả đều là của mình.

Không mang về trang viên thì còn mang đi đâu.

Nhưng câu trả lời này lại khiến đám người sói đói mặt trắng như tờ giấy.

Mang.....mang về trang viên?

Người ngoan độc và đáng sợ như Otis, sao có thể chăm sóc tốt cho đám thú biến dị này được?
Hiện giờ địa vị của thú biến dị, thường xuyên bị tra tấn ngược đãi.

Bọn họ lập tức kết luận: Otis mang đám thú biến dị này về, mục đích là để tra tấn chúng nó tìm niềm vui!

Người tiểu đội sói đói lập tức khẩn trương, bọn họ vây quanh Sói Đói nói: "Đại ca, không thể để hắn mang đám thú biến dị đi được."

Nếu không chúng nó thật sự sẽ chết.

Sói Đói làm sao không biết điểm này.

Hắn vừa tức giận vừa bi ai nhắm mắt lại, áp chế tất cả cảm xúc, nói: "Ta đồng ý đem đồ vật cho ngươi."

Otis: "......"

Sao lại cảm thấy có cái gì đó sai sai.

Trong thời gian này, Sói Đói rất yêu thích con thú biến dị màu đen trắng kia.

Hắn căn bản không dám tưởng tượng con thú biến dị vô cùng gần gũi với mình, sau khi về trang viên sẽ gặp phải tra tấn đáng sợ tới mức nào.

Chúng nó......vô tội biết nhường nào!
Đôi mắt Sói Đói tràn ngập thù hận.

Hắn nên sớm biết.

Otis tuyệt đối không phải người tốt.

Hắn nên sớm một chút nhận ra.

Thì ra mục đích Otis đưa đám thú biến dị tới, cũng không phải để dò xét thực lực của mình.

Mà là muốn dùng đám thú biến dị này uy hiếp mình.

Chúng nó ngoan ngoãn như vậy......

Hắn tuyệt đối không thể để thú biến dị rơi vào tay Otis.

Sói Đói bình ổn tức giận, nói với Otis: "Nhưng ta có một yêu cầu."

Otis nhướng mày, nói: "Nói."

Sói đói gằn từng chữ: "Ta muốn ngươi giao đám thú biến dị này cho chúng ta, ai cũng không được mang chúng nó đi, từ nay về sau chúng nó là của ta."

Chỉ có ở bên cạnh mình, đám thú biến dị này mới có thể hạnh phúc vui vẻ sinh sống.

Otis lập tức đen mặt: "Tuyệt đối không thể."

Cục cưng nhỏ là của hắn.

Ai cũng không thể cướp đi.
Sói đói âm ngoan nói: "Vậy mọi người cá chết lưới rách, ai cũng đừng mong sống sót, ta quyết không để cho người mang thú biến dị đi."

Otis đen mặt: "Nếu như vậy, xem ra không còn gì để nói nữa."

Dứt lời, Otis lập tức xoay người rời đi, dáng vẻ không chút do dự khiến Sói Đói khẳng định 100%, Otis thật sự tính toán không cần bản vẽ thiết kế.

Cuối cùng Sói Đói không thể giữ nổi bình tĩnh, mau chóng ngăn lại Otis, khuất nhục mà khẩn cầu: "Ta có thể giao bản thiết kế mà ta biết cho ngươi, chỉ xin ngươi giao thú bến dị cho ta."

Đây là lần đầu tiên Sói Đói cúi đầu như vậy.

Vì một con thú biến dị mà khuất phục.

Otis: "......"

Nghe thấy cái tin này.

Trong lòng hắn không hề có một tia vui sướng nào hết.

Ngược lại càng khó chịu.

Hắn đã từng dùng rất nhiều biện pháp, đều không thể khiến người trước mắt đồng ý.
Kết quả cục cưng nhỏ ra ngựa, mọi thứ đều thu phục.

"Thực xin lỗi, chuyện này ta không quyết được." Otis khó chịu nói.

Sói Đói ngẩng đầu: "Vì......vì sao?"

Nếu ngay cả Otis cũng không làm chủ được, vậy còn ai có thể đồng ý yêu cầu mà mình đưa ra.

Sắc mặt của tiểu đội sói đói lập tức trắng như tờ giấy, hoảng loạn tuyệt vọng.

Otis mặt vô biểu tình nói: "Ta nghĩ các ngươi hiểu lầm ý ta, chuyện này ta không quyết định được, chỉ có con thú biến dị kia mới quyết định được."

Vẻ mặt đưa đám của tiểu đội sói đói lập tức hoan thiên hỉ địa: "Ý của ngươi là, chỉ cần nó đồng ý đi theo chúng ta, ngươi sẽ đồng ý giao chúng nó cho ta?"

Otis đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sai."

Tiểu đội sói đói hai mặt nhìn nhau, sôi nổi lộ ra vui mừng.

Thật tốt quá.

Chỉ bằng tình cảm qua mấy ngày ở chung của bọn họ với thú biến dị, chắc chắn thú biến dị sẽ lựa chọn đi theo bọn họ.
Chút tự tin này bọn họ vẫn phải có.

Rất nhanh, đoàn người lập tức đi tới vườn hoa phía sau, tất cả thú biến dị đều sinh sống ở nơi này, hiển nhiên được tiểu đội sói đói chăn nuôi rất tốt, mỗi con thoạt nhìn cực kỳ có tinh thần.

Otis phân phó binh lính mở cửa ra, ra hiệu cho tất cả thú biến dị đi theo mình.

Đám thú biến dị lập tức vui mừng khôn xiết, nhận ra mình cuối cùng có thể về nhà, vội vàng ngao một tiếng chạy vọt ra, đứng ở cửa mặt đầy hưng phấn phe phẩy cái đuôi.

Cuối cùng, một con thú chậm rãi từ bên trong đi ra, nó thoạt nhìn vừa ngốc vừa ngu, vẻ mặt giống như tùy thời tùy chỗ đều khổ sở.

Tiểu đội sói đói nhìn nó, vội vàng vẫy tay: "Mau tới đây."

Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, bản năng đi qua.

Otis lập tức đen mặt, quanh người hắn lập tức tản ra khí thế mạnh mẽ, lạnh lẽo nói: "Lại đây."
Quý Vô Tu: "......"

Được rồi.

Hình như Otis tức giận.

Vì thế Quý Vô Tu yên lặng quay đầu, đi tới bên người Otis ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vui sướng trên mặt tiểu đội sói đói lập tức biến mất, bọn họ không thể tin được con thú biến dị này lại lựa chọn Otis.

"Chắc chắn là người đe dọa nó." Thành viên tiểu đội sói đói tức giận nói.

Otis không hổ là đại ma vương, ngay cả thú biến dị đáng yêu như vậy cũng nỡ hù dọa ức hiếp.

Thú biến dị rơi vào tay hắn còn yên ổn được sao?

Sói Đói cũng mặt đầy tức giận: "Ngươi không thể can thiệp vào quyết định của nó."

Ánh mắt Otis chợt trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm tiểu đội sói đói, giọng nói lạnh lùng chưa từng có: "Đừng tiếp tục khiêu chiến điểm mấu chốt của ta."

Quý Vô Tu yên lặng kéo ống quần Otis.

Người đàn ông mặt đang âm trầm lập tức cứng đờ.
Hắn cúi đầu, nhìn vẻ mặt không vừa ý của cục cưng nhỏ, chỉ có thể yên lặng hít sâu, khiến bản thân tận khả năng bình tĩnh lại, cuối cùng nói với tiểu đội sói đói: "Hiện tại nhiệm vụ kết thúc, ta sẽ mang toàn bộ thú biến dị đi."

Đám người sói đói tức giận mà không dám làm gì.

Hiện giờ bọn họ có nhược điểm, có thú biến dị mà mình quan tâm, không giống như trước không có gì vướng bận, ngay cả chết còn không sợ.

Otis vỗ vỗ cục cưng nhỏ: "Đi thôi."

Quý Vô Tu lưu luyến mỗi bước đi, nhìn đám người sói đói.

Mặt đầy rối rắm.

Thông qua thời gian ở chung cùng mấy người này vừa qua, y phát hiện bản tính những người này cũng không xấu, chỉ là thế giời này quá tàn khốc với bọn họ, mới khiến bọn họ hoàn toàn mất đi lương tri và thiện lương cuối cùng.
Thêm vào đó, y càng không thể ngờ những người này lại lo lắng cho mình như vậy.

Mắt thấy cánh cửa nhà giam hoàn toàn đóng lại, hai mắt Sói Đói đỏ bừng nhìn chằm chằm vào con thú biến dị mỗi bước đi đầy lưu luyến kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đồng ý quy thuận ngài, làm việc cho ngài."

Otis: "......"

Quý Vô Tu ngẩn người, mắt mở lớn nhìn Sói Đói, thực sự không thể tin được đối phương lại vì mình mà cam nguyện giao ra bản vẽ thiết kế giữ kín như bưng, thậm chí còn làm việc cho Otis.

Điều này khiến Quý Vô Tu cảm thấy thực hụt hẫng.

Dù sao lúc trước y tới nơi này, mục đích rất không đơn thuần.

Kết quả đối phương lại đào tim đào phổi đối với mình như vậy.

Nhưng Quý Vô Tu lại hiểu ra, mấy người này bị nhốt trong nhà giam thực sự quá đáng tiếc.

Hiện giờ nguy cơ trùng động khắp bốn phía, nhân tài giống như vậy càng phải nên phát huy sở trường của mình, cùng nhau bảo vệ hành tinh này mới đúng.
Sói Đói lại đưa ra một cái yêu cầu: "Ta muốn ở trong trang viên của ngài, thời khắc bảo vệ con thú biến dị này."

Mặt Otis lại đen thêm bậc nữa.

Đối mặt với đối thủ cam nguyện từ bỏ tất cả vì cục cưng nhỏ, hắn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng hai mắt Quý Vô Tu lại sáng ngời.

Y tin người này trở thành cấp dưới của Otis, cuộc sống sẽ càng thêm vui vẻ hơn ngày trước.

Càng không cần bị nhốt ở trong nhà giam như này, cho đến già.

Quý Vô Tu nhẹ nhàng túm ống quần Otis, ý bảo hắn mau đồng ý.

Otis nghiến răng nghiến lợi nói: "Có thể."

Nếu không phải xem ở mặt mũi cục cưng nhỏ.

Hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của những người này.

Tuyệt đối không!

Rất nhanh, đám người này được phóng xuất ra tù.

Đi theo Otis tới trang viên.

Từ nay về sau, tiểu đội sói đói bọn họ bắt đầu tùy ý cho Otis sai phái.
Không còn muốn làm gì thì làm như trước kia nữa.

Nhưng bọn họ vẫn vô cùng vui vẻ.

Ngoài có lại được tự do, bọn họ còn có thể thời khắc làm bạn với đám thú biến dị đó.

Cuộc sống tốt đẹp cỡ nào.

Nhưng khi bọn họ tới cổng vườn thú, một đám người hầu đang lau nước mắt và dị năng giả sôi nổi xông tới.

Tiểu đội sói đói lập tức cảnh giác, cho rằng những người này xông về phía mình.

Nhưng bọn họ căn bản không quen biết những người này!

Đám người xông lên đẩy tiểu đội sói đói ra, mặt đầy thương tiếc nhìn đám thú biến dị ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, đau lòng không chịu được.

"Bé ngoan của ta, đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, nhất định chịu rất nhiều khổ đúng không?"

Một người bảo an trong đó hai mắt đẫm lệ nhìn lão hổ, đau lòng thiếu chút nữa muốn ôm lão hổ gào khóc.
Lão hổ cũng ngao ngao kêu theo, lên xuống phập phồng tràn ngập cảm xúc bi thương.

Cuối cùng bảo an không nhịn được ứa nước mắt, ôm lão hổ gào khóc: "Bé ngoan của ta, ngươi vất vả rồi."

Lão hổ cũng như diễn viên gạo cội ngao ngao kêu góc theo.

Một màn động lòng người như vậy, khiến mọi người cũng ứa nước mắt theo, cảm động không chịu được.

Con hổ này rất ngoan ngoãn.

Là một bé đáng yêu lương thiện nhất trong vườn thú.

Nó ở bên ngoài chắc chắn chịu rất nhiều vất vả.

Tiểu đội sói đói: "....."

Tình huống phát triển sao không giống như trong tưởng tượng thì phải?

Triệu Lợi Binh đi tới, ánh mắt ẩn nhẫn, anh vỗ vỗ sói bạc: "Chào mừng về nhà."

Sói bạc lãnh khốc nhìn Triệu Lợi Binh, hiếm khi không làm lơ anh, mà hơi hơi cúi đầu, dùng chóp mũi đụng vào mu bàn tay Triệu Lợi Binh, nhẹ nhàng ô một tiếng.
Triệu Lợi Binh bỗng sửng sốt, không khỏi bật cười.

Xem ra sói bạc cũng rất nhớ mình.

Nó chỉ không quá am hiểu biểu đạt cảm xúc của bản thân mà thôi.

Tiểu đội sói đói: "....."

Loại hình ảnh giống như chiến hữu này, lại là chuyện gì vậy?

Quan hệ giữa nhân loại và thú biến dị không phải như nước với lửa sao?

Quân y vừa mới kết thúc một thí nghiệm, cuối cùng mới khoan thai đến muộn.

Cậu chưa kịp nhìn rõ tiểu li miêu ở nơi nào....

Liền cảm giác thứ gì đó xông tới, giống như đạn pháo đánh vào lòng ngực cậu, tuy đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng ý cười trên mặt cậu vẫn không hề tiêu tán, bởi vì cái thứ lông xù xù trong lòng ngực đang không ngừng liếm cằm cậu, nhiệt tình mà quen thuộc.

Cậu không cần nhìn cũng biết sinh vật trong lòng ngực tất nhiên là tiểu li miêu.
"Meo meo meo!" Tiểu li miêu hưng phấn kêu lên.

Nhưng rất nhanh tiếng kêu lại trở nên nghẹn ngào, vẫn đang kiên trì kêu meo meo meo.

Giống như chỉ có vậy, mới có thể phát tiết đầy đủ ủy khuất ra ngoài.

Nó thật sự rất nhớ nhân loại này.

Nhớ cá khô nhỏ.

Nhớ cá khô to.

Quân y đã bao giờ nhìn thấy tiểu li miêu như vậy chứ, lập tức liền đau lòng dỗ dành: "Ngoan nào, biết bảo bảo của chúng ta chịu ủy khuất rồi."

Tiểu li miêu: "Meo!"

—— Muốn ăn cá khô nhỏ!

Quân y tiếp tục dỗ dành: "Biết bảo bảo của chúng ta ở bên ngoài chịu mệt mỏi."

Tiểu li miêu kêu lên đầy khí phách: "Meo!"

—— Không cho sẽ tức giận!

Quân y lập tức đau lòng không thôi: "Ngươi bị gầy đi rồi."

Khuôn mặt nhỏ cũng không còn tròn như trước kia.

Tiểu li miêu khổ sở tới mức hai mắt phiếm nước mắt: "Ngao ô......"

—— Có phải cá khô nhỏ bị ngươi ăn luôn rồi hay không.....
Cuối cùng quân y không kìm nén được chua xót, xoa xoa nước mắt: "Đi, ta liền mang ngươi đi ăn cá khô nhỏ."

Tiểu li miêu bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi: "Meo?"

——Vẫn còn cá khô nhỏ?

Quân y cười cười: "Ta chuẩn bị cho ngươi rất nhiều cá khô nhỏ."

Quý Vô Tu nghe cuộc đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia này, thực sự có chút bội phục quân y và tiểu li miêu.

Nhưng điều này cũng không bằng tâm tình của tiểu đội sói đói khi nhìn thấy một màn này.

Bọn họ khó có thể tin nổi tiểu li miêu ngày thường nhạy bén lại ngạo kiều, lại có một mặt mềm mại làm nũng như vậy.

Nói thú biến dị ở đây bị ngược đãi đâu rồi?

Vì sao hoàn toàn không giống như trong suy đoán vậy?

Thành viên tiểu đội sói đói cuối cùng trở nên hoảng loạn, bọn họ theo bản năng dừng ánh mắt trên người Sói Đói: "Đại ca, ta cảm giác có gì đó sai sai."
Cái gì mà sai sai.

Là hoàn toàn sai mới đúng.

Cho dù Sói Đói có thông minh, cũng không đoán ra được chân tướng rốt cục là gì.

Hắn theo bản năng nhìn về phía con thú mà mình yêu thích nhất kia, gọi nó mau tới đây.

Quý Vô Tu thấy thế, theo bản năng nhìn về phía Otis.

Giống như đang trưng cầu ý hắn.

Tiểu đội sói đói: "!!!"

Sói Đói kiềm chế cảm xúc như sóng biển ngập trời, giọng nói khô khốc vang lên: "Nó......là của ngươi?"

Otis lập tức nói: "Phải."

Trên mặt Sói Đói chợt hiện lên cảm xúc gọi là thất vọng.

Lúc trước hắn yêu thích con thú biến dị này bao nhiêu.

Hiện tại liền có bấy nhiêu thương tâm.

Thú biến dị đáng yêu cỡ nào, kết quả lại không thuộc về mình.

Do dự hồi lâu, hắn nói với Otis: "Mục đích ngươi làm như vậy là gì?"

Bởi vì Otis hoàn toàn có thể giấu giếm mọi chuyện này.
Nhưng hắn lại để cho mình nhìn thấy hình ảnh đám thú biến dị này đều có chủ nhân.

Otis trầm giọng nói: "Đi theo ta."

Ánh mắt Sói Đói lóe lên, quyết định đi theo.

Mấy thành viên còn lại vội vàng giữ chặt Sói Đói: "Đại ca, đừng đi theo, ai biết hắn sẽ có âm mưu gì."

Sói Đói lắc đầu, bình tĩnh như đang kể chuyện: "Hắn sẽ không, bởi vì hắn đã là dị năng giả cấp 6."

Ngụ ý là Otis hiện giờ rất mạnh.

Nếu thật sự muốn hại mình, căn bản không cần phải sử dụng âm mưu quỷ kế gì.

Người càng mạnh mẽ, thường thường càng khinh thường dùng mưu kế nhỏ nhen.

Mấy người vừa nghe, không khỏi sửng sốt.

Bởi vì bọn họ mới nhớ tới hiện giờ Otis đã là dị năng giả cao cấp, hắn căn bản không thèm làm nhiều việc vòng vòng vo vo để hại mình như vậy.

Kế tiếp, Otis bắt đầu mang theo tiểu đội Sói Đói đi một vòng quanh vườn thú.
Giới thiệu cho bọn họ những câu chuyện trong trang viên.

Ví dụ như, mỗi một con thú biến dị ở đây, đều được cứu ra từ hội giao dịch.

Hoặc ví như, thú biến dị ở nơi này sinh sống rất vui vẻ.

Chúng nó có thể tự do đi lại trong trang viên.

Mỗi người trong trang viên, đều yêu thích những con thú biến dị đó.

Kể cả những người thường.

Không có ai sợ hãi những con thú biến dị này, càng sẽ không phòng bị thú biến dị.

Và những người bên ngoài cũng vậy.

Tất cả mọi người chung sống hòa bình với thú biến dị.

Nghe xong những chuyện này, tiểu đội sói đói hoàn toàn choáng váng.

Bọn họ chỉ bị nhốt vào mấy tháng mà thôi, bên ngoài đã thay đổi long trời lở đất như vậy rồi sao?

Sói Đói tâm trạng cực kỳ phức tạp hỏi: "Điều gì đã dẫn tới tất cả những việc này?"

Hắn không tin nhân loại có thể dễ dàng tiếp nhận thú biến dị như vậy.
Otis chỉ vào cục cưng nhỏ ở bên kia đang mơ màng sắp ngủ: "Bởi vì nó."

Là nó.

Liều mạng bảo vệ thú biến dị.

Cũng là nó.

Không so đo hiềm khích trước đây bảo hộ loài người.

Cũng là nó.

Khát vọng loài người và thú biến dị hài hòa chung sống trên hành tinh này.

Vì thế, nó nỗ lực liều mạng.

Otis đặt ánh mắt lên người Sói Đói: "Ngươi thật sự hi vọng sâu biến dị hủy diệt hành tinh này sao?"

Khiến hành tinh tràn ngập sức sống này biến thành hoang vu.

Loài người vì vậy mà diệt vong.

Thú biến dị cũng chết theo.

Đây thật sự là điều hắn muốn nhìn thấy sao?

Sói Đói rơi vào mờ mịt....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.