Độc nhãn lang rõ ràng rất nhớ nhân loại trước mắt.
Cũng chính là Ngô Văn Mạt.
Nhưng nó vẫn chưa tiến lên, mà theo bản năng quay đầu nhìn Ellen.
Ellen lập tức lộ ra nụ cười miễn cưỡng, làm bộ không có chuyện gì, thậm chí còn ra vẻ rất vui cho độc nhãn lang, nói: "Mau đi đi,không phải ngươi rất muốn gặp được anh ta sao."
Độc nhãn lang khẽ gầm gừ một chút.
Nó nặng nề bước về phía trước.
Chính là càng đi, lại càng cảm thấy khổ sở.
Nó đi được vài bước, lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía Ellen.
Đôi con ngươi hung tàn kiên định kia, dường như mang theo một tia chần chừ.
Ellen ngơ ngẩn nhìn độc nhãn lang, cố gắng nở một nụ cười tươi.
Nhưng cố tình lại giống như sắp khóc đến nơi.
Ngô Văn Mạt cẩn thận nhìn Otis bên kia, nỗ lực làm ra vẻ kinh hỉ vì tìm được đồ bị thất lạc, cố gắng áp chế kích động chạy nhanh tới ôm lấy độc nhãn lang: "Trời ơi, thật không dám tin ngươi đã trở về bên cạnh ta."
Vẻ mặt của gã, thoạt nhìn rất chân thật.
Ngay cả Quý Vô Tu cũng không nhìn ra cái gì khác thường, y lặng lẽ nói với Otis: "Người này, thoạt nhìn có vẻ không có vấn đề gì."
Otis lại lộ ra vẻ mặt bí hiểm: "Chưa chắc."
Quý Vô Tu âm thầm trợn trắng mắt, vô cùng ghét bỏ bộ dáng thần bí như vậy của Otis.
Cứ nói lấp lửng.
Khiến cho câu chuyện nửa vời, thật khó chịu.
So sánh với dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của Ngô Văn Mạt, dáng vẻ của độc nhãn lang giờ phút này lại có vẻ cực kỳ dị thường.
Đáy mắt nó dường như hiện lên một tia khó tin.
Bởi vì từ trên người nhân loại này, nó ngửi thấy hơi thở của một con sói khác.
Vô cùng quen thuộc.
Độc nhãn lang vĩnh viễn sẽ không quên mùi vị này.
Bởi vì con sói này, chính là đầu lang vương đã thay thế mình kia.
Đột nhiên, trong nhà dường như truyền tới tiếng động.
Giống như có sinh vật to lớn nào đó đang đập phá đồ vật bên trong, sau đó đột nhiên từ trong nhà vọt ra.
Đó là một đầu lang vương uy phong lẫm liệt, tràn ngập ngạo khí.
So với con sói già trước mắt.
Đầu lang vương trẻ tuổi kia lại có vẻ càng đoạt tròng mắt người hơn.
Khoảnh khắc đó.
Bình luận cơ hồ yên lặng.
Trong đầu mọi người lập tức hiện lên một ý nghĩ.
Đó chính là hai con sói này, có thể hài hòa chung sống hay không?
Cho tới giờ, cũng chưa từng có ai từng nuôi hai con thú biến dị.
Mỗi người đều cam chịu chỉ có thể nuôi một con thú biến dị.
Dù sao có quá nhiều người.
Mà thú biến dị chấp nhận rời khỏi rừng rậm, vốn đã ít đến đáng thương.
Cho nên có được một con thú biến dị, mọi người đã cảm thấy cực kỳ may mắn.
Căn bản không dám hi vọng xa với lại có được con thú biến dị thứ hai.
Bọn họ cũng không phải nguyên soái Otis, có thể nuôi một đống lớn thú biến dị.
Hơn nữa, nhà bọn họ càng không có mỏ quặng, căn bản không nuôi nổi!
Ngày xưa đối thủ gặp nhau.
Chỉ có ý chí chiến đấu hừng hực thiêu đốt toát ra.
Tân lang vương hiển nhiên đã nhận ra con sói già trước mặt là ai.
Nó kiệt ngạo khó thuần nâng đầu, vô cùng khinh thường gầm lên.
Chỉ là một tên thủ hạ bại tướng.
Nó tuyệt đối sẽ không cho con sói già này trở lại địa bàn thuộc về mình một lần nữa đâu.
Nơi này chỉ có thể có một đầu lang vương tồn tại.
Độc nhãn lang nhìn hiểu ánh mắt của lang vương.
Nó vẫn chưa tức giận, cũng không phẫn nộ.
Chỉ bi thương nhìn Ngô Văn Mạt.
Trong đầu không thể kìm nén nhớ tới từng chuyện đã xảy ra.
Đến khi bị vứt bỏ.
Nó sao còn có thể chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra chứ.
Mình đã già rồi.
Không mạnh mẽ như đầu lang vương trẻ tuổi này.
Cho nên hắn vứt bỏ mình.
Bản chất của sói là một sinh vật kiêu ngạo.
Cho dù đổ máu rơi lệ.
Cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
Tùy ý để người dẫm đạp lên tự tôn.
Độc nhãn lang cực kỳ nghiêm túc nhìn Ngô Văn Mạt, khẽ gầm gừ tiếng nói không ai hiểu.
Ngoại trừ đầu lang vương kia có thể hiểu ra.
Đương nhiên, còn có Quý Vô Tu.
Nó nói: Ta sẽ đánh bại nó, để ngươi biết hành dộng vứt bỏ ta của ngươi, là sai.
Nghe được lời này.
Lang Vương lập tức trở nên phẫn nộ.
Nó đã sớm không thích đầu độc nhãn lang này, đến bây giờ vẫn rất ghét nó.
Nó phẫn nộ gào rống, nhanh chóng nhào lên, bắt đầu công kích độc nhãn lang.
Một màn này xảy ra quá nhanh.
Mọi người căn bản không kịp phản ứng.
Chưa tới một giây, hai con sói đã đánh nhau túi bụi.
Không sử dụng bất cứ dị năng nào.
Thuần túy là dùng móng vuốt sắc bén và thân thể, tới một hồi dã thú đánh nhau.
Tuy không có dị năng lóa mắt.
Nhưng trận chiến chân thực tàn khốc như vậy, lập tức lôi kéo ánh mắt của người xem phát sóng trực tiếp.
Vô số người đều lo lắng cho độc nhãn lang.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, con sói cường tráng kia đã tấn công trước.
Độc nhãn lang bị đánh lén thành công, trên người lập tức nhiều ra vết máu.
Nhưng nó vẫn thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đầu lang vương trước mắt.
Trong lòng vô cùng phẫn nội.
Nó cam tâm từ bỏ vị trí lang vương, là muốn cho đầu lang vương này dẫn dắt chủng tộc của mình, cố gắng sinh tồn trong rừng rậm.
Nhưng hiện tại, vì sao nó lại xuất hiện ở chỗ này.
Đối mặt với từng tiếng gầm gừ của độc nhãn lang.
Tân lang vương cảm thất rất phẫn nộ.
Nó mới là lang vương, con sói già trước mặt này căn bản không có tư cách khoa tay múa chân.
Không sai.
Nó đã vứt bỏ bầy sói.
Bởi vì nó phát hiện đi theo nhân loại này là có thể dễ dàng đạt được tất cả mọi thứ.
Không cần hao tổn tâm cơ tìm kiếm đồ ăn.
Cũng không phải lo lắng thời thời khắc khắc đói bụng.
Cho nên nó cần phải loại bỏ mối đe dọa này.
Nghe được lời này của lang vương, độc nhãn lang trở nên cực kỳ phẫn nộ.
Nó phản bội lòng tin của mình!
Hai con sói lại lần nữa đánh nhau túi bụi.
Quý Vô Tu vốn dĩ muốn ngăn cản hai con sói, nhưng sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của chúng, lập tức thay đổi chủ ý.
Con sói một mắt này, có lẽ cần một cơ hội để chứng minh bản thân.
Y sẽ thời khắc chú ý quan sát tình hình chiến đấu.
Đề phòng xuất hiện thương vong thực sự.
Otis cũng bình tĩnh quan sát mọi việc.
Tuy hắn không rõ hiện trường xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn biết, cục cưng nhỏ nhất định còn muốn cho hai con sói này bình an không có việc gì hơn mình.
Nhưng mà hiện tại, nó lại lựa chọn im lặng.
Trong việc này tất nhiên có lý do không ai biết.
Nhưng Ellen lại không nghĩ như vậy.
Cậu chỉ biết, không ai được thương tổn độc nhãn lang.
Đặc biệt là đầu lang vương kia, rõ ràng mạnh mẽ hơn độc nhãn lang của mình rất nhiều.
Cậu vội vàng tiến lên, căn bản không sợ bị hai con sói ngộ thương, liều mạng ngăn cản hai con sói tiếp tục đánh nhau.
Lang vương thấy thế, bản năng muốn tấn công Ellen.
Móng vuốt khổng lồ của nó hung hăng tạt qua.
Mắt thấy sẽ đụng vào lưng Ellen.
Quý Vô Tu thấy thế, theo bản năng ngưng tụ dị năng chuẩn bị xử lý việc này.
Nhưng độc nhãn lang lại giành trước một bước, nhanh chóng bảo vệ Ellen, gắt gao bảo vệ cậu trong ngực, lăn vài vòng ngay tại chỗ.
Trời đất quay cuồng qua đi.
Phía sau lưng độc nhãn lang thình lình thêm vài vết rách.
Rõ ràng có thể nhìn thấy xương trắng.
Đau đớn khiến nó không nhịn được gầm lên một tiếng, lại mạnh mẽ đứng lên, kiên định đứng trước mặt Ellen, phát ra một trận cảnh cáo.
- - Đây là cuộc chiến giữa ta và ngươi, không được liên lụy nhân loại.
Lang vương nghe được lời này, cùng gầm gầm gừ gừ.
- -Ta nhất định phải ăn thịt nhân loại kia!
Tiếng nói vừa dứt, nó lại lần nữa tấn công về phía độc nhãn lang.
Độc nhãn lang cũng hoàn toàn bị chọc giận, bắt đầu liều mạng đánh nhau với lang vương.
Mắt thấy tình hình chiến đấu trở nên càng lúc càng gay cấn.
Ellen chật vật quỳ rạp trên mặt đất, căn bản không quan tâm đau đớn trên người, cậu chỉ nhìn chằm chằm miệng vết thương trên người độc nhãn lang, cuối cùng nhận ra bản thân vô dụng cỡ nào.
Cậu xông tới, sẽ chỉ trở thành gánh nặng.
Nhưng cậu căn bản không kịp thương tâm.
Cậu quay đầu, túm quần Ngô Văn Mạt, cầu xin: "Cầu xin ngươi, ngăn chúng nó lại được không?"
Không thể để chúng nó tiếp tục đánh nhau nữa.
Ngô Văn Mạt biết lang vương của mình nhất định sẽ thắng.
Gã rất muốn nhân cơ hội này, để đầu độc nhãn lang kia chết.
Nhưng tình huống trước mắt, không cho phép gã đứng bên lề.
Gã chỉ có thể ra vẻ nôn nóng nói: "Ta sẽ."
Sau đó.
Ngô Văn Mạt bắt đầu ý đồ khuyên can hai con sói đừng tiếp tục đánh nhau nữa.
Nhưng mà thủ thế của gã, lại ám chỉ hai con sói này tiếp tục đánh nhau đi.
Đây là thành quả mà gã trải qua nhiều lần huấn luyện mới đạt được.
Người ngoài tuyệt đối không nhìn ra là gã đang ám chỉ hai con sói này tiếp tục đánh nhau.
Nhưng mà mặt ngoài, gã vẫn làm ra dáng vẻ nôn nóng hoảng loạn.
Nhìn qua giống như không đành lòng nhìn thấy một màn khốc liệt trước mắt.
Phòng phát sóng trực tiếp, vô số người vì thế mà cảm thấy lo lắng khẩn trương.
Mọi người đều biết, người chủ nhân này đã cố gắng hết sức.
Quý Vô Tu biết, sự tình còn chưa kết thúc.
Otis vẫn cứ bình tĩnh nhìn chăm chú mọi việc.
Lang vương bởi vì tuổi trẻ thực lực mạnh mẽ, tự nhiên có thể đè nặng độc nhãn lang.
Độc nhãn lang chỉ có thể dựa vào kỹ xảo chiến đấu nhiều năm qua, mới có thể miễn cưỡng đối phó được với lang vương.
Càng đừng nói vừa rồi nó còn bị thương.
Rất nhanh.
Thể lực của nó dần dần không chống đỡ được nữa.
Quý Vô Tu thấy thế, cân nhắc nên để trận chiến này kết thúc.
Nhưng đáng tiếc, kết quả là, độc nhãn lang vẫn không thể chứng minh thực lực của mình.
Ellen chăm chú vào một màn này.
Vẻ mặt càng ngày càng nôn nóng.
Cậu hận không thể lập tức xông lên, rồi lại sợ hãi sẽ xảy ra một màn như vừa rồi.
Mình cuối cùng vẫn là một gánh nặng.
Vì sao.
Vì sao.
Từ nhỏ tới lớn, cậu chịu nhiều khổ cực như vậy, cho dù bị đối xử bất công, cậu cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng.
Mà hiện tại.
Không cam lòng và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng cậu.
Khó khăn lắm cậu mới gặp được đối tượng muốn bảo hộ.
Lại tàn khốc nhận ra, bản thân căn bản không có thực lực bảo vệ nó.
Vì sao?
Vì sao!
Từng tiếng kêu gào không ngừng vang lên trong lòng.
Cậu gắt gao nhìn chăm chú vào độc nhãn lang, tiếng kêu gào trong lòng càng ngày càng vang, không ngừng đánh sau vào trái tim, và màng nhĩ.
Khoảnh khắc đó, tiếng ầm ầm nổ tung trong đầu.
Đau đớn ập tới.
Ellen không khỏi kêu lên thảm thiết.
Trái tim bị xé nát.
Độc nhãn lang nghe thấy tiếng gào đó, lập tức phân tâm.