Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 174



Tiểu đội của Otis tiếp tục đi về phía trúc, nhưng đội ngũ lại càng im lặng hơn lúc trước, bởi vì càng đi lên phía trước sẽ lại càng nhìn thấy nhiều đống đổ nát của chiến tranh.

Nhưng khác với sự im lặng của tiểu đội, giờ phút này bình luận lại vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn có xu thế càng ngày càng nóng, bọn họ đang thảo luận sinh mệnh thể của hành tinh này rốt cục có hình dáng ra sao, cho tới giờ, nhân loại chưa từng tìm thấy sinh mệnh thể trí tuệ nào khác ngoài người địa cầu.

Nền văn minh khoa học kỹ thuật tương lai tiến bộ hơn nền văn mình địa cầu cổ, đương nhiên sẽ đi tìm kiếm ngoài nhân loại ra có còn sinh mệnh thể trí tuệ nào khác hay không, đây đại khái là thiên tính trời sinh của con người, luôn tràn ngập tò mò khát khao tìm hiểu vũ trụ còn sinh mệnh thể nào khác hay không.

Nhưng trải qua nhiều năm tìm kiếm nghiên cứu, nhân loại có được một kết quả đáng sợ, đó là, ngoài con người ra, dường như không có sinh mệnh thể trí tuệ nào khác.

Nhưng trên thực tế điều này căn bản không có khả năng.

Loài người vô cùng tin tưởng ngoài mình ra, trong vũ trụ hẳn là còn tồn tại sinh mệnh thể trí tuệ, nhưng tất cr tín hiệu bọn họ gửi đi, đều không được đáp lại, đáng sợ hơn nữa là có tín hiệu bắt đầu tự dưng biến mất, chỉ có tín hiệu bị trùng động cắn nuốt được gửi về.

Lúc ấy, việc này còn gây ra oanh động không nhỏ.

Nhưng hiện tại, bọn họ tận mắc xác minh trên thế giới này ngoài nhân loại ra, cư nhiên thật sự còn có sinh mệnh thể trí tuệ khác tồn tại, điều này sao có thể không khiến bọn họ cảm thấy hứng phấn và kích động được chứ.

Nhưng khi đám người Otis tiến về phía trước, trong lòng mọi người bắt đầu hiện lên ý nghĩ không tốt.

Tận đến khi có một bình luận hiện lên: [Nói một câu, chúng ta nhiều năm như vậy không thu đục tin tức về sinh mệnh thể trí tuệ khác, có phải là vì.....bọn họ đã sớm bị trùng triều làm gì đó?]

Bình thường, những hài cốt của chiến tranh sẽ được nhân loại thu dọn sạch sẽ bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng nơi này có một khu vực lớn hài cốt chiến tranh, có thể nghĩ tới tình huống lúc đó thảm thiết tới mức nào.

Quan trọng hơn là đám người Otis đến giờ vẫn chưa nhìn thấy sự tồn tại của sinh mệnh thể khác, điều này có phải chứng minh sinh mệnh thể của hành tinh này đã bị —— diệt sạch rồi không?

Ý nghĩ này thật đáng sợ.

Đáng sợ kinh người.

Đồng thời cũng thực rùng rợn.

Nhân loại hi vọng có sinh mệnh thể khác hồi âm, nhưng vô số tín hiệu đực thả ra đều không có tin tức gì, bởi vì những hành tinh vốn có thể tiếp thu đến tín hiệu đó đã sớm bị diệt sạch.

Thậm chí có người còn nổi hết da gà, sắc mặt khá khó coi. Ngôn Tình Cổ Đại

Cũng không phải cảm thấy có lẽ nhân loại sẽ trở thành sinh mệnh thể duy nhất của vũ trụ mà cảm thấy cô đơn bất lực, mà là rõ ràng nhận ra cái hành tinh rõ ràng đã từng có nền văn minh không thua bọn họ, đã từng phát triển mạnh mẽ thịnh vượng cho tới khi bị trùng động phá hủy đến không có năng lực phản kích.

Bọn họ rất rõ ràng sâu biến dị cấp 6 đáng sợ tới mức nào.

Chỉ riêng nó đã khiến nhân loại không thể làm gì, cuối cùng vẫn là dựa vào thú khế ước của nhà nguyên soái Otis ngăn cơn sóng dữ, nếu không, chỉ sợ bọn họ cũng lưu lạc tới kết cục giống như hành tinh này.

[Đột nhiên nhận ra thú khế ước nhà nguyên soái Otis thật sự quá tuyệt vời.....]

[Đó là đương nhiên, nhưng lúc trước không biết có bao nhiêu người muốn giết chết nó, hiện tại thì sao, biết tầm quan trọng của nó chưa?]

[Đáng yêu là chính nghĩa!!!!]

[Lầu trên đủ rồi đấy, lúc này không thích hợp hô khẩu hiệu của công hội!]

[Được rồi.]

[Nhưng bình luận này dường như có chút không quá nhân tính hóa, ngay cả icon cũng không phát được....khiến người thật khó chịu.]

Có thể xem phát sóng trực tiếp đã không tồi rồi, còn muốn công năng phát icon cái gì?

[Ta không có hứng thú với công năng icon, ta chỉ muốn hỏi nguyên soái Otis bọn họ phát sóng trực tiếp bằng cách nào? Không phải không có tín hiệu sao?]

Lời này vừa ra, lúc này mọi người mới bất giác nhận ra việc này không ổn, lúc trước bọn họ đều nhớ rõ tất cả các giao diện phát sóng trực tiếp đều không có tín hiệu, làm sao chỉ có trang web phát sóng trực tiếp này có tín hiệu?

[Các ngươi không phát hiện cái phòng phát sóng trực tiếp này ở một trang web độc lập sao, ngoài cái phòng phát sóng trực tiếp này ra, liền không có phòng phát sóng trực tiếp nào khác nữa.]

[Đúng vậy, đây là con đường phát sóng trực tiếp mới mà chính phủ cố ý tạo nên sao?]

[Không biết, ta cảm thấy phía chính phủ lúc này có lẽ cũng đang sửng sốt đi?]

Trên thực tế, phía chính phủ hiện tại còn sửng sốt hơn bất cứ người nào, bọn họ thật sự không hề có ấn tượng với trang web phát sóng trực tiếp này, huống chi lấy trình độ kỹ thuật của bọn họ hiện tại, căn bản không tạo ra được phòng phát sóng trực tiếp có kết nối tín hiệu với một hành tinh khác được.]

Cho nên vấn đề ở đây là.

Thứ này rốt cục là do ai làm ra?

Có vài người suy đoán có thể là phát minh của Sói Đói, dù sao cũng chỉ có hắn mới có trình độ nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật vượt xa tất cả các nhà khoa học khác.

Hơn nữa suy đoán này cũng rất hợp lý.

Sói Đói ngơ ngác nhìn bình luận, theo bản năng nhìn nguyên soái Otis, không dám lên tiếng giải thích việc này, theo tính cách của hắn, hắn ghét nhất là vì danh lợi bản thân mà làm ra những việc mạo danh.

Bởi vì hắn lúc trước chính là vì như vậy.....mới có thể kéo theo hàng loạt.....

Nhưng hiện tại việc này không giống trước.

Hắn hiểu rõ việc này nghiêm trọng tới mức nào hơn bất cứ người nào, cho nên dứt khoát liền im miệng không nói, gián tiếp thừa nhận thứ này là do mình phát minh ra.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, nhưng đám người Lý Chu Hiến lại không hề cảm thấy nhàm chán áp lực một chút nào, đại khái là vì có bình luận không ngừng đổi mới.....

Quý Vô Tu đi đường chậm rì rì, nhưng lại không hề bị tụt ra sau, trên thực tế tốc độ đi đường của y rất nhanh, chỉ là do thân thể này quá mức....tròn xoe, tạo thành cảm giác y thoạt nhìn thực vụng về lại ngốc nghếch đáng yêu.

Cũng không biết camera trí năng nghĩ như thế nào, cư nhiên không quay chụp cảnh vật phía trước, mà lại bay theo sau y, quay chụp rất rõ ràng cặp mông to tròn xoe, hơn nữa hiệu quả quay chụp cơ hồ có thể sánh với phim điện ảnh, thoạt nhìn giống như đang xem một bộ phim.

[Cứ cảm thấy giây tiếp theo thú khế ước đáng yêu sẽ lập tức cuồng hóa thành boss, rống giận chiến đấu với sâu biến dị, ta chắc là hết thuốc chữa rồi.]

[Chẳng những ngươi, kỳ thực ta cũng có loại cảm giác này, hơn nữa còn là phim chiến tranh giữa các vì sao, đặc biệt có khuynh hướng cảm xúc.]

[Nhưng không ai thấy cái mông nó vừa tròn vừa co giãn sao? Còn có cái đuôi nhỏ kia nữa, ta cực kỳ muốn nhéo một cái, hu hu hu.]

[Ta không chờ được nguyên soái Otis đánh ngươi, hiện tại ta liền muốn một đấm đánh chết ngươi cái đồ ma khóc nhè này.]

[Đã là thế kỷ thứ bao nhiêu rồi, các ngươi cư nhiên còn không thể tiếp thu ma khóc nhè sao? Chúng ta phải bao dung cho ma khóc nhè chứ!]

[Xin lỗi cho ta nói thẳng, ta có thể tiếp thu việc thú khế ước dựa vào bán manh chinh phục thế giới giống như nhà nguyên soái, nhưng điều này không đại biểu ta có thể tiếp thu đám ma khóc nhè.]

[Đồng ý!]

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, tức giận đẩy camera đang đi ở phía sau mông mình ra, vội vàng chạy tới bên cạnh Otis.

Nhưng không ai thấy thương camera bị đẩy ra, bọn họ theo bản năng kêu gào không thôi.

[A, cái mông to và cái đuôi nhỏ mất rồi!!!! Cái mông to tròn xoe và cái đuôi nhỏ!]

[Ta muốn xem! Cho ta xem cái mông to và cái đuôi nhỏ! Camera đại ca ngươi mau chụp mông to đi!

[Điên rồi, các ngươi hút mông to đuôi nhỏ hút đến phát điên rồi sao?]

Quý Vô Tu hắc tuyến, cảnh cáo hệ thống đừng để camera quay lén mông của mình nữa, là đàn ông không ai có thể chấp nhận được điều này.

Hệ thống nhận ra Quý Vô Tu thật sự tức giận, đầy tiếc nuối hạ lệnh cho camera không quay mông to nữa.

[Thật đáng tiếc, điểm bán manh mà ký chủ đạt được vừa rồi lớn hơn rất nhiều so với chúng ta kiếm được một ngày.]

Quý Vô Tu lập tức trở nên trầm mặc, do do dự dự nói: "Thật sự rất nhiều sao?"

Hệ thống không nói lời nào, trực tiếp mở ra giao diện, Quý Vô Tu lập tức không tiền đồ nuốt nước miếng, quả nhiên là tăng rất nhanh.

Nhưng nghĩ tới mấy thứ này phải đánh đổi bằng cái gì, Quý Vô Tu lại không nhịn được sởn tóc gáy, y thật sự rất khó có thể tiếp thu loại phương pháp bán manh này, xem ra chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.

Mà người xem phát sóng trực tiếp vẫn đang thảo luận về cặp mông của Quý Vô Tu một cách thích thú, hơn nữa luôn có người sẽ âm thầm bình luận một câu: [Cẩn thận Otis tức giận.....các ngươi cũng quá to gan rồi đấy nhỉ?]

Lời này thực sự có tác dụng không nhỏ, nhiều ít khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thu liễm lại rất nhiều, nhưng không bao lâu, bọn họ lại bắt đầu chứng nào tật nấy, tận đến khi lại có một bình luận hiện lên: [Nguyên soái Otis thật sự sẽ tức giận, các ngươi coi hắn là bùn à, mặc cho các ngươi ăn đậu hủ của thú khế ước nhà hắn mà không tức giận?]

Lời này khiến cho khán giả xem phát sóng trực tiếp giật mình một cái, bọn họ vừa rồi rốt cục đã làm gì, cư nhiên bị manh vật manh đến mất lý trí, cư nhiên dám thử lòng nguyên soái Otis!

[Khó trách thời xưa có Đát Kỷ hại quốc, ta hôm nay thật sự hiểu được cái gì gọi là vì sắc đẹp mà mất đi lý trí QAQ, nhưng vì sao không phải là ta chứ?]

[Ta cũng muốn hỏi......chẳng lẽ là vì Otis quá đẹp trai, quá mạnh mẽ, lại còn có địa vị cao sao? Tuy ta kém hắn mọi mặt, nhưng ta có một trái tim yêu nó! Nóng bỏng đầy đam mê!]

[Thôi đi, thứ đồ chơi trái tim này căn bản không đáng tiền.]

Không bao lâu, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu không kiêng nể gì nữa, nhưng bình luận gây mất hứng lại vẫn hiện lên: [Ta thật sự phải nhắc nhở các ngươi, Otis sẽ tức giận!]

Bình luận đình trệ một giây.

Sau đó lại một cái bình luận hiện lên: [Vậy thì sao chứ? Ngươi cảm thấy nguyên soái Otis có thể nhìn thấy sao? Ta cứ mơ ước con thú biến dị kia thì làm sao? Ta thậm chí còn muốn trộm nó đấy! Thì làm sao!!!]

[Người anh em, ngươi thật dũng cảm......]

[Nói rất đúng, dù sao nguyên soái Otis cũng không nhìn thấy.....

Cuối cùng Otis không nhịn được nữa, hắn lập tức dừng chân, nắm lấy quả cầu tròn đang bay trên không trung kia, đem camera để đối diện với khuôn mặt đầy lực chấn nhiếp của mình, giọng nói tràn ngập nguy hiểm lạnh lùng: "Lập tức điều tra địa chỉ người kia cho ta, giam hắn nửa tháng!"

[......]

[......]

[Đậu xanh rau má, thì ra Otis có thể nhìn thấy bình luận!!!!!]

[Đám chuột đất thét chói tai!]

[Vì sao Otis có thể nhìn thấy bình luận? Không khoa học!!!! Không phải nói quang não đã mất tín hiệu rồi sao?]

[Vâng, nguyên soái, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành điều tra!]

Một dòng bình luận kỳ dị hiện lên, lập tức khiến mọi người cả kinh không kịp gửi bình luận.

Quân.....quân đội cư nhiên cũng đang xem phát sóng trực tiếp, vậy chẳng phải cho dù Otis tới một hành tinh khác, cho dù quang não của Otis đã không liên hệ được với bên này, nhưng hắn vẫn giống như chưa từng rời đi, tùy thời có thể ra lệnh cho quân đội làm việc.

[Nguyên soái Otis!!! Ta chưa bao giờ nói muốn trộm nó, ta chỉ tùy tiện nói thôi!!! Ngài giam ta nửa tháng cũng được, nhưng có thể chờ ngài trở về rồi lại giam, ta muốn xem phát sóng trực tiếp mà!!!]

Otis nheo mắt, vứt camera đi, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi xoay người rời đi cố ý liếc nhìn cục cưng nhỏ toàn bộ hành trình không hề làm gì nhưng lại dễ dàng tạo nên mưa rên gió dữ.

Tâm trạng cư nhiên có chút nặng nề.

Cục cưng nhỏ của hắn quả thực quá đáng yêu, ai cũng muốn cướp nó đi.

Nhưng đáng tiếc, nó đã là thú khế ước của mình.

Quý Vô Tu tiếp tục ngơ ngác, hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc dao động của Otis hiện tại, y càng không đoán ra đối phương rốt cục đang nghĩ điều gì, lập tức ai oán thở dài, cư nhiên có chút ủ rũ.

Nhưng mà đúng lúc này, nơi xa tựa hồ truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Otis đã nhận ra bất thương đầu tiên, lập tức phân phó mọi người phía sau đề phòng, còn hắn lập tức nặn ra một quả cầu lửa, chỉ cần đối diện có ý định tấn công, quả cầu lửa của hắn sẽ lập tức ném ra.

Sói Đói lập tức lấy ra súng laser đã được mình cải tạo, chuẩn bị tùy thời bóp cò súng.

Triệu Lợi Binh cũng nhanh chóng phản ứng lại, dù sao cũng làm lính nhiều năm, còn lăn lộn lên vị trí không thấp, hơn nữa anh còn đi theo nguyên soái Otis tham gia vô số chiến dịch có lớn có nhỏ, cũng coi như quen thuộc với mệnh lệnh chiến đấu của Otis, rất nhanh liền chuẩn bị sẵn sàng phối hợp.

Nhưng tới tận bây giờ bọn họ cũng không phát hiện bất cứ điều gì không ổn, càng không phát hiện sinh vật nào đó đang trốn tránh, nhưng bọn họ luôn vô điều kiện tin tưởng nguyên soái Otis, trăm phần trăm tin vào trực giác và thực lực của hắn.

Chỉ có Quý Vô Tu vẫn đang đắm chìm trong ai oán, thậm chí ngay cả tư thế phòng bị cũng không làm ra, nhưng mọi người lại hồn nhiên bất giác không hề lo lắng con thú biến dị này sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng đối với sinh vật đang âm thầm ẩn nấp kia mà nói, sinh vật nhìn khá xấu xí và ngu ngốc kia là đối tượng đánh lén tốt nhất của nó.

Bởi vì nó biết, mình đã bị nhân loại có vẻ rất nguy hiểm kia phát hiện.

Một tiếng hét chói tai quái dị vang vọng không trung, một quái vật khổng lồ đột nhiên hiện ra, nhấc lên mảnh vụn tàn dư chiến tranh, nhưng lực chú ý của mọi người đã bị quái vật khổng lồ giữa không trung làm cho kinh sợ.

Đó là một con sinh vật có bề ngoài giống như vỏ ngoài của sâu biến dị còn sót lại sau chiến tranh, việc đầu tiên nó làm sau khi rơi xuống từ không trung, chính là xông thẳng về phía đồ xấu xí không hề phòng bị, nó tin với tốc độ nhanh chóng của mình thì đồ xấu xí này căn bản không kịp phản ứng, sẽ phải chết dưới răng nanh của mình.

Nó không ngọn nguồn sinh ra xúc động tàn sát.

Otis biết rõ thực lực của cục cưng nhỏ mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt nhỏ yếu vô tội kia của nó, phản ứng đầu tiên là phải bảo vệ nó.

Gần.

Nó và đồ xấu xí kia càng ngày càng gần.

Cuối cùng nó gào rống, vươn nanh vuốt, khoảnh khắc đó nó thậm chí còn ảo tưởng ra khoái cảm và kích thích khi máu tươi phun tung tóe trong khoang miệng, nhưng khi nó sắp đụng tới đồ xấu xí nhiều thịt tươi ngon kia, một ánh lửa lập tức nện trên người nó, nó bị ép dừng lại, dùng ánh mắt tức giận kiêng kị nhìn nhân loại.

Một nhân loại rất mạnh.

Bóng râm khổng lồ chắn trước mặt Quý Vô Tu, Quý Vô Tu theo bản năng ngẩng đầu, dưới ánh sáng ngược, thân ảnh người đàn ông có vẻ phá lệ cao lớn, lấy tư thế người bảo vệ chắn trước mặt mình.

Quý Vô Tu không miêu tả được tâm trạng của mình lúc này là gì.

Cho dù loại tình huống này không phải lần đầu xảy ra, nhưng gần đây không biết mình bị làm sao, mỗi lần khi nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Otis, cả người y liền cả người không ổn, đôi khi còn cảm thấy cả người như phát sốt.

Giống như hiện tại, đối phương biết rõ mình rất cường tráng, rất mạnh mẽ, lại vẫn theo bản năng chắn trước mặt mình, giống như rất nhiều lần trước kia, từ trước tới này Otis đều luôn vô điều kiện bảo vệ mình.

Trong quá khứ, đã từng có rất nhiều người tấn công mình bằng những lời đàm tiếu vớ vẩn.

Kỳ thực mình không thèm quan tâm một chút nào.

Nhưng Otis lại kiên định đứng ra, chặn hết tất cả những lời đồn đãi vớ vẩn, để cho mình được sống trong thế giới tự do vui sướng, chỉ biết ăn ăn uống uống.

Giống như việc đi vào trùng động, trong khi Otis chưa biết mình có thủ đoạn bảo mệnh, đối phương vẫn đứng ra muốn đi cùng mình, đối với Otis mà nói, rõ ràng bảo vệ dân chúng mới là nghĩa vụ và trách nhiệm hàng đầu của người làm nguyên soái.

Nhưng Otis lại không quan tâm mọi người phản đối, cũng không quan tâm tới những người kháng nghị trên mạng, ngăn cản tất cả mọi thứ, chỉ để bảo vệ mình, một bé đáng yêu trên thực tế không cần bán manh, vẫn hoàn toàn có thể đánh bại toàn thế giới.

Có đôi khi Quý Vô Tu suy nghĩ, vì sao đối phương lại đối xử tốt với mình như vậy, thậm chí còn tới mức không cần báo đáp.

Mình có gì tốt chứ, đáng để đối phương toàn tâm toàn ý trả giá toàn bộ như vậy?

Thậm chí Otis còn từ bỏ cả mạng sống.

Quý Vô Tu rất chắc chắn, nếu có một ngày mình gặp nguy hiểm, như vậy Otis nhất định sẽ không chút do dự cứu mình, cho dù trả giá bằng cái chết.

Chẳng lẽ là vì mình quá đáng yêu?

Nhưng vì sao lại không thấy vui vẻ một chút nào nhỉ.

Quý Vô Tu mờ mịt nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.