Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 179



Otis mặt vô biểu tình kéo lại đề tài, làm bộ người vừa rồi bị kéo rời đề tài không phải mình: "Trong thời gian này hình như ngươi có chút không ổn."

Tuy nói hình như, nhưng từ vẻ mặt Otis, căn bản không có chút chần chừ nào, dường như trong lòng hắn cảm thấy như vậy.

Quý Vô Tu căng thẳng trong lòng, gãi gãi cằm nói năng có chút lộn xộn: "Có sao, hình như không có đâu?" Tự hỏi tự đáp sau đó lại nhanh chóng phủ nhận: "Ta cảm thấy ta rất....rất bình thường."

Nói chuyện còn đứt quãng.

Ánh mắt Otis lanh lùng, dường như có thể nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập chột dạ của Quý Vô Tu, tận đến khi không chịu nổi nữa mới vội vàng xin tha: "Được rồi, ta thừa nhận có một chút không ổn."

Nói rồi bắt đầu bực bội gãi gãi bụng, bộ lông mềm mại lập tức trở nên hỗn độn, tràn ngập cảm giác khiền người muốn chà đạp, Otis thề hắn thậm chí hắn còn không nhịn được liếc mắt một cái, nhưng rất nhanh lại thu hồi lại ánh mắt.

"Vậy nói một chút đi." Dù bận nhưng Otis vẫn ung dung ngồi bắt chéo chân, bộ dáng nhàn nhã thong thả hoàn toàn hình thành hai mặt đối lập với dáng vẻ tâm thần không yên của cục cưng nhỏ.

Quý Vô Tu hoảng hốt sắp xếp từ ngữ: " Nói thực ta cũng không biết ta bị làm sao nữa."

Nói xong câu đó, Quý Vô Tu thật giống như lập tức bị rút hết toàn bộ sức lực, ánh mắt sợ hãi bất lực nhìn Otis, thiếu chút nữa khiến vẻ mặt vốn lạnh băng của Otis bị nứt toạc.

Otis hơi nhíu mày, nghiêm chỉnh nhìn vẻ mặt cục cưng nhỏ, bất ngờ nhận ra lời cục cưng nhỏ nói vừa rồi lại là thật.

Nó thật sự không biết bị làm sao.

Có thể nói điều này nằm ngoài dự kiến của Otis, hắn muốn giúp cục cưng nhỏ giải quyết vấn đề bối rối này: "Nói kỹ càng tỉ mỉ xem, chúng ta cùng phân tích một chút xem nguyên nhân là gì."

Quý Vô Tu vốn còn cảm thấy hơi ngại ngùng, khó mà nói ra lời, nhưng nhìn biểu tình quan tâm không chút giả bộ của Otis, hắn thật sự muốn giúp mình giải quyết vấn đề, cũng thực sự lo lắng cho mình.

Thật giống như trước kia mỗi lần mình gặp vấn đề bối rối, đều là Otis đứng ra trước tiên, không chút do dự giải quyết vấn đề.

Chưa từng để mình có một giây phút bất an mơ hồ nào.

Có thể nói, ban đầu khi Quý Vô Tu xuyên tới thế giới xa lạ này, có bất an, nhưng bởi vì có báo đen, khiến y dần dần sinh ra ý nghĩ muốn thay đổi khốn cảnh của thú biến dị.

Cũng đồng thời có cảm giác đồng cảm với thế giới này.

Nhưng điều khiến hắn thực sự thích thế giới này, lại là Otis.

Kiếp trước và kiếp này của y, cũng chưa từng gặp người toàn tâm toàn ý đối với mình như vậy, thậm chí còn không cần hồi báo, để mình mỗi giây mỗi phút có thể được sống vui vẻ, không hề khúc mắc tiếp nhận thế giới xa lạ này.

Thậm chí y còn không dám nghĩ tới hình ảnh Otis rời khỏi mình, cũng cho rằng đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Nhưng vì sao y lại tự tin như vậy, tin tưởng Otis vĩnh viễn sẽ không rời xa mình, thậm chí nguyện ý trả giá mọi thứ vì mình?

Thậm chí Quý Vô Tu còn nghĩ, nếu đổi thành người khác, mình có còn ngây ngốc bại lộ ra nhiều tình huống dị thường như vậy không?

Otis có thể phát hiện nhiều manh mối như vậy, có một phần là do hắn quan sát tỉ mỉ cẩn thận, có một phần là do mình không hề phòng bị đối với Otis sao?

Từ sâu trong nội tâm, y chưa từng có bất cứ phòng bị nào đối với Otis.

Dường như y theo bản năng vô cùng tin tưởng Otis.

Điều này nói lên điều gì?

Quý Vô Tu hơi trừng lớn mắt, tất cả nghi vấn giống như ánh lửa bập bùng hiện lên, câu trả lời lập tức được sáng tỏ.

Điều này......

Điều này nói lên......

Y thích Otis?

Không đúng, không đúng.

Dùng thích hình như không đủ biểu đạt lòng tin của mình đối với Otis, mà phải nói là sâu hơn thích một chút, nhưng lại chưa tới mức yêu.

Bởi vì đối phương cũng không yêu mình.

Dù sao trên đời này sao có thể có người lại đi thích một con gấu trúc chứ?

Cho dù Otis đối xử với mình rất tốt, tốt đến mức có thể trả giá bằng mạng sống.

Nhưng vì sao chứ?

Bản thân Quý Vô Tu cũng không phải thú biến dị thực sự, trái tim và linh hồn y hoàn toàn là con người, cho nên y sẽ yêu Otis, điều này không có gì đáng trách.

Như vậy Otis thì sao?

Sau khi nhận ra điều này, Quý Vô Tu thậm chí còn kinh ngạc phát hiện sau khi nhận ra bản thân thích Otis, y cư nhiên không hề kinh ngạc và trong tiềm thức bác bỏ cái kết luận này.

Có lẽ khi y còn chưa nhận ra điều này, trái tim y, đã mơ hồ nhận ra được câu trả lời cho điều này.

Quý Vô Tu nhéo nhéo móng vuốt, trái tim lập tức trở nên hỗn loạn.

Otis vẫn yên tĩnh chờ cục cưng nhỏ trả lời, ai mà ngờ đối phương lại bắt đầu rơi vào tự mình suy nghĩ, cũng không biết trong cái đầu nhỏ này sao cứ luôn thích nghĩ nhiều như vậy.

Đáng giận nhất là, vẫn còn chưa muốn thương lượng với mình.

Nếu có thể, hắn tuyệt đối đặt cục cưng nhỏ lên đùi hung hăng đánh cho một trận.

"Đừng dùng cái đầu nhỏ của ngươi tiếp tục suy nghĩ nữa." Otis đỡ trán, kéo lại ánh mắt mơ hồ đang suy nghĩ của cục cưng nhỏ trở về.

Quý Vô Tu phục hồi lại tinh thần, toàn bộ gấu trúc thoạt nhìn không giống như trước, đặc biệt là ánh mắt cũng không giống giống như vừa rồi có thể ngẫu nhiên nhìn thẳng Otis, mà lại mang theo ngại ngùng xoắn xít cực kỳ giống người đang yêu thầm, thoạt nhìn có một phen ý vị.

Đặt từ này lên người nam giới thì có vẻ khá ẻo lả và quỷ dị, nhưng nếu đặt ở trên người gấu trúc giá trị sắc đẹp bạo biểu, cư nhiên cực kỳ đáng yêu, là loại đáng yêu còn đáng yêu hơn ngày thường một vạn lần.

Thậm chí Otis còn không nhịn được vươn tay nhéo nhéo gương mặt to mọng của cục cưng nhỏ, cảm xúc mềm mại hiển nhiên tỏ rõ con gấu trúc này cũng không phải vì lông tóc xõa tung mềm mại mới có vẻ tròn trĩnh, mà là vì thịt quá nhiều, béo tới tròn ủm.

Quý Vô Tu ngơ ngác, sau khi Otis mặt vô biểu tình xoa nắn mặt y hai ba cái, mới vội vàng né tránh, xoa cái mặt béo tròn lên án: "Lại nhéo mặt ta."

Otis xin lỗi không chút thành tâm: "Xin lỗi, không khống chế được."

Vẻ mặt kia vẫn không hề thay đổi, lại còn không biết liêm sỉ, không hề có bất cứ ý tứ hối lỗi nào.

Hiển nhiên nếu có lần sau, đối phương nhất định vẫn sẽ làm như vậy! Vẫn! Làm! Như! Vậy!

Đối với chuyện này, y đã sớm có giác ngộ và kinh nghiệm, không rối rắm quá nhiều vì chuyện này, mà nói sáng chuyện khác: "Ta có thể......"

Khi nói ra hai chữ này, dũng khi y tích cóp ra giống như bóng bay bị đâm thủng, lập tức xẹp lép, ngữ khí cũng trở nên yếu ớt nhát gan: "Có thể hỏi một vấn đề không?" Ngay sau đó lại nhanh chóng bổ sung: "Ngươi cũng có thể lựa chọn không trả lời."

Otis nhướng mày, ánh mắt mang theo một tia tò mò, vui vẻ đồng ý: "Ngươi hỏi đi."

Quý Vô Tu khẩn trương tới mức có thể nghe thấy tiếng trái tim đập loạn nhịp của mình, nhưng xuất phát từ khát vọng và chấp nhất muốn biết câu trả lời, khiến y cố gắng ngăn chặn ý định muốn quay đầu bỏ chạy.

"Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?" Quý Vô Tu sắp xếp từ ngữ: "Ách....thôi, ngươi coi ta như ta chưa hỏi gì đi."

Quý Vô Tu phát hiện bản thân vẫn không đủ dũng khí, vì thế lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi, bởi vì hỏi ra vấn đề này khiến y thoạt nhìn hoảng hốt bất lực, nhìn có chút đáng thương.

Otis mặt vô biểu tình nói: "Ngồi trở lại đi."

Giọng nói vững vàng tràn ngập cảm giác khiến người không thể từ chối.

Vô số lần, Quý Vô Tu đều nói cho bản thân không cần sợ Otis, mình cũng không phải không đánh lại được đối phương, nhưng thân thể lại nhanh hơn đầu óc một bước ngồi xuống, tận đến ghi mông dán lên mặt ghế, trên mặt còn toát ra vẻ kinh sợ.

Tuyệt đại đa số người làm ra biểu tình như vậy, sẽ chỉ tạo ra bầu không khí sợ hãi, nhưng đối với một con gấu trúc dường như toàn thân đều mang theo hiệu ứng làm đẹp mà nói, đây quả thực chính là một gói biểu tượng xinh đẹp, ngay cả Otis vừa rồi còn đang nghiêm túc cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười.

Cũng may giây tiếp theo, hắn lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh vững vàng như trước.

"Tiếp tục nói đi." Vẻ mặt Otis hờ hững nói.

Quý Vô Tu chà sát móng vuốt, có chút lúng túng nói: "Nói cái gì, ta hình như không có gì để nói cả."

Dù sao câu mà y nói vừa rồi đã tiêu hao hết dũng khí mà y tích cóp được trong đời này, hiện tại thật sự không thể nói câu thứ hai.

Otis nhíu mày, lại lần nữa thở dài, gọi cục cưng nhỏ đang ngồi đối diện mình lại đây, nhưng cục cưng nhỏ đáng giận kia lại vô cùng cứng đầu kiên định lắc đầu.

Cực kỳ có cốt khí.

Otis không ép buộc cục cưng nhỏ nữa, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Về câu hỏi lúc trước của ngươi, ta nghĩ ta có lẽ có thể cho ngươi câu trả lời."

Quý Vô Tu lập tức trở nên khẩn trương, hai mắt tán loạn nhìn khắp nơi, nhưng lại không dám nhìn Otis.

Otis nhìn thẳng Quý Vô Tu, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Nhìn ta."

Tròng mắt Quý Vô Tu tiếp tục tán loạn, vẫn không dám nhìn, tận đến bản năng cầu sinh của y nhạy bén nhận ra hơi thở nguy hiểm phía đối diện, lập tức ngẩng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta nhìn là được chứ gì."

Nói tới nói lui, vì sao nhất định phải nhìn lẫn nhau, khiến y bị Otis nhìn chăm chú lập tức cảm thấy khẩn trương, hô hấp trở nên dồn dập, đáng sợ hơn là đại não cũng mất đi năng lực suy nghĩ vào lúc này.

Theo bản năng, y cứ cảm thấy điều Otis muốn nói tiếp theo, sẽ là một tia sét đánh kinh thiên.

Thái độ của Otis trịnh trọng chưa từng có, đôi mắt bình tĩnh vững vàng từ trước tới nay dường như cũng tăng thêm ý vị khác, nói tóm lại nó khiến Quý Vô Tu lại lần nữa toàn thân mất tự nhiên.

"Ngươi có chuyện thì mau nói, đừng dong dong dài dài nữa."

Nếu không y rất sợ thân thể của mình sẽ càng ngày càng nóng, thậm chí còn có một loại ảo giác thân thể mình sắp bị đốt thành tro.

Đáy mắt Otis mang theo một chút ý cười, dường như cảm thấy bộ dáng mất tự nhiên lại thẹn quá thành giận của cục cưng nhỏ cực kỳ thú vị.

Mắt thấy cục cưng nhỏ dường như càng ngày càng tức giận, lúc này Otis mới mở miệng nói: "Không phải ngươi muốn hỏi ta vì sao lại đối xử tốt với ngươi như vậy sao."

Giá trị tức giận của Quý Vô Tu giống như ấn nút tạm dừng khẩn cấp, hô hấp lập tức trở nên khẩn trương: "Đúng, cho nên rốt cục là vì sao?"

Otis cười cười, chuyên chú nhìn cục cưng nhỏ: "Giống như ngươi vì sao lại rất tốt với ta vậy."

Quý Vô Tu sửng sốt: "Ngươi......ý của ngươi là sao?"

Otis bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, vốn dĩ hắn cũng không định nói toạc ra như vậy, chẳng may dọa cục cưng nhỏ sợ chạy mất thì sao, hắn quá hiểu bản tính và thói quen hành động của cục cưng nhỏ.

Mỗi lần chỉ cần nhắc tới việc liên quan tới mình, cục cưng nhỏ sẽ theo bản năng trốn tránh, lần nào cũng vậy.

"Ta cũng không muốn nói rõ ràng như vậy đâu, nhưng ta sợ ngươi lại hiểu sai hoặc không rõ." Otis nói, cư nhiên cũng không nhịn được mà khẩn trương, nhưng trên mặt lại không thể nhìn ra bất cứ biểu tình khẩn trương nào, dường như vẫn giống như trước, mặc kệ đối mặt với bất cứ điều gì, đều vô cùng tự tin: "Không biết từ khi nào, ta đã thích ngươi, giống như ngươi thích ta vậy."

Quý Vô Tu đứng bật dậy, kinh sợ tới mức trái tim suýt chút nữa nổ tung: "Ngươi nói cái gì?!!!"

Những việc xảy ra hôm nay không khỏi quá mức kích thích.

Sau khi bản thân nhận ra mình thích Otis, kết quả Otis lại nói với mình, hắn cũng thích mình?

Đây đây đây......

Quý Vô Tu tay chân hoảng loạn thậm chí không biết phải làm gì, càng đừng nói tới có gan đi nhìn mặt Otis lúc này, nhưng rất nhanh y liền nhận ra Otis hình như đang ngồi gần lại đây, hơi thở thuộc về người hắn dần dần tràn tới, Quý Vô Tu lại lần nữa hoảng hốt mặt đỏ bừng.

"Ta nói......ta thích ngươi, giống như là ngươi thích ta, hiểu chưa?"

Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai, mang theo thâm tình và chắc chắn.

Lỗ tai Quý Vô Tu nóng đến hoảng, mau chóng dùng móng vuốt che lại, theo bản năng nói: "Đừng náo loạn, loại sự tình này không vui chút nào."

Y thật sự không thể tin được chuyện này, cứ cảm thấy giống như Otis đang nói đùa.

Nhưng sâu trong nội tâm lại biết Otis chưa bao giờ biết nói đùa, càng không bao giờ mang loại sự tình này ra để nói đùa.

Nhưng sao có thẻ chứ.

"Ta......ta muốn đi ra ngoài." Quý Vô Tu theo bản năng chạy ra ngoài, dáng vẻ sợ hãi hoảng hốt khiến Otis không khỏi có chút không vui.

"Lại muốn chạy?" Otis trực tiếp túm cục cưng nhỏ trở lại, sắc mặt mang theo một chút tức giận.

Hắn hiểu tâm lý trốn tránh sợ hãi của cục cưng nhỏ, nhưng quyết không cho phép cục cưng nhỏ tiếp tục trốn tránh trong vấn đề này.

Tròng mắt Quý Vô Tu ngó trái ngó phải, vẫn không dám nhìn thẳng Otis, người khiến y cảm thấy cực kỳ khẩn trương áp bách, tận đến khi một đôi tay mạnh mẽ giữ đầu y lại, buộc y phải nhìn thẳng vào mặt hắn, vị trí gần gũi như vậy, khiến Quý Vô Tu không nhịn được lại đỏ mặt.

Gương mặt của đối phương vốn xuất sắc, sau đó còn dùng một đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng mình, điều này khiến Quý Vô Tu không thể bình tĩnh lại được.

"Nếu ngươi đã biết tâm ý của ta, như vậy chúng ta liền coi như ở bên nhau, nhớ kỹ, về sau không cho phép trốn tránh nữa, nghe không?"

Khi đối phương nói tới đây, thậm chí còn có chút oán trách.

Hiển nhiên rất có ý kiến về hành vi liên tục trốn tránh của cục cưng nhỏ.

Điểm Quý Vô Tu chú ý dường như không giống người khác, y trừng lớn mắt lên án nói: "Dựa vào cái gì? Ngươi còn không có hỏi qua ý kiến của ta?"

Tới giờ mình còn chưa đồng ý đâu nhé!

Otis lập tức lộ ra vẻ mặt cười như không cười: "Ngươi cảm thấy ta sẽ không nhìn ra được ngươi thích ta sao?"

Quý Vô Tu lại một lần sợ tới mức đại não trống rỗng, điều này quả thực còn khiến y hoảng hốt hơn khi Otis thổ lộ, giống như điều mình lén lút che giấu bị lộ ra, có một lại cảm giác khá là ngại ngùng.

"Ngươi biết từ lúc nào?"

Quý Vô Tu thật sự bị dọa rồi.

Chuyện này hôm nay mình mới nhận ra, thế mà Otis cư nhiên.....cư nhiên còn biết trước cả khi mình biết.

Tuy rằng nghe rất loằng ngoằng.

Otis làm ra vẻ mặt tự hỏi, nhưng đáy mắt tràn đầy ý cười: "Để ta nghĩ lại xem, có lẽ là trước khi tiến vào trùng động một thời gian thì biết."

Quý Vô Tu trừng lớn mắt, thoạt nhìn vô tội lại bi phẫn.

Otis lập tức không nhịn được bật cười: "Hi vọng không làm ngươi sợ hãi."

Quý Vô Tu nghiến răng nghiến lợi: "Cũng may, ta chỉ kinh ngạc một chút mà thôi." Nói xong còn lấy móng vuốt miêu tả: "Chỉ một chút như này."

Dường như muốn dùng chuyện này để tìm lại mặt mũi.

Otis cũng không so đo với cục cưng nhỏ, nhướng mày nói: "Được rồi, về sau nếu lại bị ta phát hiện ngươi muốn tránh ta, sẽ không dễ dàng cho qua như hôm nay đâu."

Quý Vô Tu tiếp tục dùng ánh mắt lên án nhìn Otis.

Hôm nay đã xảy ra nhiều việc kích thích như vậy, dễ dàng cho qua ở chỗ nào?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngươi có ý kiến có thể nói của Otis, Quý Vô Tu tràn ngập dục vọng cầu sinh lập tức nói: "Ta biết rồi, về sau ta nhất định sẽ không trốn tránh ngươi."

Lúc này Otis mới vừa lòng gật đầu, cầm lấy trái cây nhét vào tay Quý Vô Tu: "Ăn chút trái cây cho bớt sợ đi."

Nếu không phải Quý Vô Tu không nhìn thấy dáng vẻ không hề giả trân này của Otis, thoạt nhìn thật sự không giống như đang nói đùa với mình, thì y nhất định sẽ thẹn quá thành giận, trực tiếp ấn trái cây lên mặt Otis mà chà đạp.

Tàn bạo giống như mình đã từng làm với mấy con sâu biến dị vậy.

Hệ thống cảm giác được suy nghĩ của Quý Vô Tu, lập tức liền: [......]

Cảm xúc của Quý Vô Tu dần bình ổn trở lại, nhìn khuôn mặt có vẻ rất sung sướng của Otis mà cảm thấy rối rắm.

Otis nhàn nhạt nói: "Có vấn đề gì thì cứ hỏi."

Quý Vô Tu lập tức tiến lại gần, rồi sau đó lại nghĩ tới hiện giờ mình và Otis không còn là quan hệ khế ước bình thường, lập tức rụt trở về, nhưng không biết vì sao sau khi mình làm như vậy, xung quanh lập tức tràn ngập sát khí vô cùng đáng sợ.

Quý Vô Tu mặt vô biểu tình ngẩng đầu, phát hiện Otis đang híp mắt nhìn thẳng mình, đáy mắt tràn ngập uy hiếp.

Quý Vô Tu lập tức hiểu ra, thu lại nước mắt hình sợi mì vào trong lòng, làm ra dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, lập tức khiến nét mặt Otis dịu đi rất nhiều, trong lòng không ngừng cống hiến cho Quý Vô Tu +520 +520 điểm bán manh.

Nghĩ tới ý nghĩa của con số 520, Quý Vô Tu không khỏi mừng thầm, rồi sau đó lại nhận ra bản thân cư nhiên đang mừng thầm, lại mau chóng làm ra dáng vẻ nghiêm túc.

Nói thật, khi một thứ gì đó siêu cấp đáng yêu giả bộ nghiêm túc, quả thực còn đánh thẳng vào trong lòng hơn là mềm mại bán manh, Otis theo lẽ thường xoa xoa mặt cục cưng nhỏ: "Còn không hỏi?"

Quý Vô Tu cũng không dám đẩy tay Otis ra, chỉ có thể cố gắng làm lơ bàn tay đang giở trò của đối phương, đầy ủy khuất hỏi: "Ngươi không cảm thấy yêu đương với một con thú biến dị là việc rất kỳ quái sao? Nhân loại nên cùng với nhân loại mới đúng."

Vẻ mặt đang mỉm cười của Otis trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cục cưng nhỏ, dường như có thể nhìn thấy sợ hãi và bất an trong mắt nó, hắn suy nghĩ nói: "Đối với ta mà nói, ngươi không phải thú biến dị, nhưng mặc kệ ngươi có phải hay không, ta đều muốn ở cùng với ngươi, trói chặt ngươi vào cạnh ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi bất chấp mọi thứ."

Lần đầu tiên Otis nói ra những lời này, với tính cách của hắn tự nhiên là chưa từng nói những lời mềm yếu như vậy bao giờ, nhưng so với điều này, hắn càng không hi vọng trong lòng cục cưng nhỏ có bất cứ khúc mắc và bất an gì.

"Nhưng mà, nếu để người khác biết, có lẽ bọn họ sẽ nói xấu ngươi." Quý Vô Tu có chút bất an xoa xoa móng vuốt, vẻ mặt không vui.

Sắc mặt Otis nhất thời trở nên âm trầm: "Ta không quan tâm, nhưng ta sẽ xử lý tốt chuyện này, không cho bọn họ nói xấu ngươi."

Quý Vô Tu giật mình, nói thật ra y không ngờ Otis cư nhiên lại trả lời như vậy, vẻ mặt của hắn rõ ràng nói cho mình, đối phương thật sự không quan tâm tới lời bàn tán của người khác, ngược lại vô cùng để ý người khác bàn tán về mình.

Nhưng muốn khiến nhiều người như vậy thay đổi cái nhìn, không thể nghi ngờ là một việc rất khó.

Y không muốn Otis phải khó xử: "Không sao, ta cũng không quan tâm người khác nghị luận về ta."

Otis nhíu mày, giọng nói độc đoán vang lên: "Không thể, ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu ngươi."

Rõ ràng lời này của đối phương cực kỳ ngang ngược, nhưng không biết vì sao Quý Vô Tu lại cảm thấy những lời này giống như rót mật vào lòng, lập tức ngọt ngào nói: "Yên tâm, ta nói như vậy là vì ta có cách giải quyết chuyện này."

Otis nhíu mày, dường như không quá muốn đồng ý.

Quý Vô Tu tiếp tục dùng ánh mắt cầu xin: "Cho nên trước không cần lộ ra chuyện chúng ta ở bên nhau, được không?"

Otis nghĩ nghĩ, mặt vô biểu tình nhường một bước: "Ta chỉ cho ngươi nửa tháng, nếu ngươi không tìm ra biện pháp, như vậy ta sẽ công bố việc chúng ta ở bên nhau ra ngoài."

Muốn cho người trên toàn thế giới biết, cục cưng nhỏ đã hoàn toàn thuộc về mình, người khác—— đừng mơ tưởng, tuyệt đối không thể.

Quý Vô Tu theo bản năng muốn thư thả thêm một đoạn thời gian, dù sao nửa tháng thật sự ít.

Nhưng hệ thống hồi lâu chưa nói gì bỗng lên tiếng: [Nửa tháng là đủ rồi, ký chủ.]

Quý Vô Tu không biết vì sao hệ thống lại nói như vậy, nhưng xuất phát từ lòng tin với hệ thống, y chỉ có thể lựa chọn đồng ý với yêu cầu của Otis, rồi thở phì phì rời đi.

Otis nhìn chăm chú vào dáng vẻ rời đi của cục cưng nhỏ, tâm trạng vẫn vô cùng vui sướng.

Trong một góc nào đó.

Quý Vô Tu đang nói chuyện với hệ thống.

"Lúc trước ngươi nói là có ý gì?" Quý Vô Tu hiếu kỳ nói.

Y tin hệ thống sẽ cho mình một câu trả lời hoàn mỹ.

Hệ thống bình tĩnh nói: [Ký chủ ngài không phát hiện điểm bán manh của ngài có thể cho ngài tăng lên cấp 8 sao?]

Quý Vô Tu lúc này mới thực sự giật mình: "8......cấp 8?"

Y cư nhiên có thể lên cấp 8?

Rõ ràng thời gian trước còn nghèo tới mức suýt chút nữa không chịu nổi khế ước tiêu hao, hiện tại hệ thống lại nói cho mình có thể lên cấp 8?

Tốc độ này có phải có chút quá nhanh hay không?

Mà con nhanh tới mức không thể tin nổi.

Hệ thống: [Đó là vì ký chủ không biết hiện tại có bao nhiêu người đang xem phát sóng trực tiếp, hơn nữa trước đây mỗi ngày ngài phát hai ba tiếng đồng hồ, nhưng hiện tại số người xem phát sóng trực tiếp ngài ở ngoài hành tinh sắp đạt tới 100%, đã thế bọn họ còn xem ở mọi lúc mọi nơi.]

Cho nên điểm bán manh tự nhiên sẽ tăng hơn bình thường liều mạng bán manh rất nhiều, huống chi giá trị sắc đẹp của Quý Vô Tu còn cao như vậy.

Quý Vô Tu lập tức vui vẻ rạo rực: "Nếu đến cấp 8, vậy mau thăng cấp đi, còn chờ gì nữa."

Hệ thống lại nói với giọng khá vi diệu: [Ký chủ, ngài còn nhớ lúc trước ta nói với ngài điều gì không?]

Quý Vô Tu ngơ ngác, rồi sau đó mới ngốc nghếch nói: "Đúng rồi, việc tăng lên cấp 8, có liên quan gì tới nửa tháng kia sao?"

Hệ thống nhận ra ký chủ đúng là có chút quá trì độn, vô ngữ nói: [Chỉ cần ngài lên cấp 8 là có thể tự động biến thành trạng thái nhân loại.]

Quý Vô Tu sửng sốt, móng vuốt đều kích động đến run rẩy: "Thật sao?"

Hệ thống bình tĩnh nói: [Không sai, nhưng sau khi lên cấp 8, ngài còn phải hoàn thành một nhiệm vụ ẩn nữa mới có thể biến thành hình người.]

Quý Vô Tu lại ngơ ngác lần nữa: "Thì ra ngươi còn có nhiệm vụ ẩn nữa sao?"

Rõ ràng nhiệm vụ chính còn không có, cư nhiên còn có cái gọi là nhiệm vụ ẩn.

Hệ thống mặt không đỏ tim không đạp nói: [Đánh bại Boss trùng tộc, ngài liền có thể biến thành hình người.]

Quý Vô Tu lập tức cảm thấy hi vọng hoàn thành nhiệm vụ ẩn vô cùng xa vời.

Phải biết rằng kia chính là Boss

Hệ thống cổ vũ nói: [Yên tâm đi, nhiệm vụ ẩn tuy rất khó, nhưng tuyệt đối không thể không thể hoàn thành, dù sao bổn hệ thống cũng không phải ăn chay.]

Quý Vô Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy còn chờ gì nữa, mau thăng cấp đi."

Hiện tại y đã gấp không chờ nổi muốn lập tức thăng cấp, sau đó tìm được Boss hoàn thành nhiệm vụ ẩn, từ đây bắt đầu cùng Otis ân ái, nghĩ thôi đã khiến gấu trúc mặt đỏ tim đập.

Hệ thống lập tức vô ngữ, thậm chí còn muốn giơ cao ngọn đuốc khoe khoang tình yêu của ký chủ.

Nhưng đáng tiếc lại không cách nào làm được, chỉ có thể ôm hận thở dài.

Sau hôm nay, ngoài Sói Đói - người chỉ có hứng thú với nghiên cứu khoa học chưa phát hiện ra điều gì, mọi người mơ hồ cảm giác được quan hệ của Otis và con thú biến dị kia hình như có gì đó khác thường.

Một người một thú tựa hồ không hơi một tí liền chiến tranh lạnh như lúc trước, mà càng thêm thân mật hơn lúc trước, nhưng phần thân mật này lại cứ cảm giác quái quái.

Nhưng cụ thể là quái ở đâu thì lại không nói ra được.

Báo đen nhìn lão đại nhà mình và nhân loại rất lợi hại kia dính ở bên nhau, hai mắt đều đỏ lên vì ghen tị, rõ ràng đây là lão đại của mình, cũng là lão đại mà mình quen trước, vì sao nhân loại này luôn bá chiếm lão đại nhà mình, quả thực quá khiến báo tức giận!

Báo đen tự nhận thực lực bản thân không kém nhân loại kia, sau hai ngày nhẫn nại cuối cùng không thể nhịn được nữa, nhân lúc lão đại nhà mình không có mặt, lập tức hạ thông điệp với Otis: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có quấn lấy lão đại của ta mãi thế!"

Otis cũng rất ngứa mắt con báo đen này, khoanh hai tay trước ngực như cười như không nói: "Sao? Vì sao ta không thể quấn lấy nó?"

Báo đen lập tức nêu ví dụ: "Ta quen lão đại của ta trước."

Ý tứ hiển nhiên là đang biểu đại Otis là kẻ đến sau, căn bản không có tư cách tranh đoạt với mình.

Otis nhàn nhạt nói: "Nhưng ta đã cùng khế ước với nó rồi."

Báo đen sức mạnh của khế ước, trong lòng tuy tức đến hộc máu, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Vậy thì sao chứ, khế ước này do lão đại của ta làm ra, nó cũng có thể khiến quan hệ khế ước bằng không."

Otis lại lạnh lùng nói: "Vậy sao?"

Hắn cực kỳ muốn nói quan hệ của mình với cục cưng nhỏ cho báo đen, nhưng nhớ tới lúc trước mình đã đồng ý với cục cưng nhỏ, chỉ có thể nghẹn khuất nói: "Nói nhiều vô ích, ta hi vọng ngươi đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của ta."

Báo đen vẫn luôn chờ những lời này, lập tức rít gào: "Ta đang chờ mấy lời này của ngươi, đến đây đi! Nhân loại, chúng ta đánh một trận tử chiến, để quyết định rốt cục lão đại thuộc về ai!"

Khi lời nói này vừa vang lên, một thân ảnh màu đen trắng xông tới, ấn báo đen lên mặt đất chà đạp, giọng nói non nớt tựa hồ tràn ngập tức giận: "Ngươi được lắm! Cư nhiên dám coi ta thành tiền đặt cọc? Có phải quên ta là lão đại của ngươi rồi không, hả?!!!"

Báo đen sợ tới mức đột nhiên héo úa, không còn khí phách diễu võ dương oai như lúc ban đầu, lập tức kêu khóc nói: "Không có, ta thật sự không dám, lão đại cầu xin ngươi đừng đánh đầu ta, ta sai rồi ngao!"

Báo đen thậm chí còn dùng đôi mắt nhỏ cầu xin Otis, tựa hồ muốn để nhân loại này nói giúp mình.

Nhưng Otis lại làm lơ.

Báo đen tức đến quát lên: "Nhân loại ti bỉ, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ không để yên như vậy."

Quý Vô Tu lập tức liền không vui, y thật không ngờ tới báo dục vọng chiếm hữu của báo đen với mình lại mạnh như vậy, nhưng dù sao mình cũng là tồn tại đầu tiên đối xử tốt với báo đen, nó tất nhiên sẽ có tâm lý ỷ lại mình.

Càng nghĩ như vậy, Quý Vô Tu lại cảm thấy không nỡ chà đạp báo đen, tuy vừa rồi một quyền đánh báo đen của y khá nhẹ, có lẽ báo đen còn không cảm thấy cảm giác đau, cũng chỉ là do đóng kịch giả bộ đau mà thôi.

Nhưng Quý Vô Tu phát hiện mình vẫn đau lòng không thôi.

Đáy mắt báo đen hiện lên một tia đắc ý vì thực hiện được, nhưng trên mặt lại tiếp tục tỏ ra đáng thương vô cùng: "Ngao, lão đại, cầu xin người đừng đánh mặt ta, ta thật sự rất đau."

Nói rồi bắt đầu nghẹn ngào, đáy mắt tràn đầy nước mắt.

Cảm giác áy náy của Quý Vô Tu đột nhiên bùng phát, lập tức ôm báo đen vào trong lòng xoa xoa một trận: "Thực xin lỗi, ta không nên đánh ngươi."

Báo đen thấu hiểu lòng người nói: "Cho dù lão đại có đánh chết ta, ta cũng sẽ không giận ngươi, ta yêu lão đại nhất."

Lời này tuy tràn ngập ý vị lấy lòng, nhưng Quý Vô Tu lại biết những lời này kỳ thực là lời từ trong đáy lòng của báo đen, nó thực sự sẽ không tức giận với mình, thậm chí còn không màng tất cả để bảo vệ mình.

Giống như trước kia vậy.

Kể cả hiện tại, báo đen vẫn luôn cố gắng trở nên mạnh mẽ, mục đích còn không phải để bảo vệ mình tốt hơn sao.

Báo đen ngoan ngoãn rúc trong lòng Quý Vô Tu, lại lặng lẽ nhìn về phía Otis bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

Otis: "......"

Con thú biến dị này thông minh tới mức khiến người ta muốn đánh cho một trận.

Nhưng hắn tuyệt đối không phải loại người hay mách lẻo, chỉ có thể mặt vô biểu tình nuốt cái thiệt thòi này vào trong bụng.

Quý Vô Tu và báo đen lại sướt mướt một hồi, thậm chí còn lăn lộn chơi đùa trên mặt đất, dường như trở về thời gian vô ưu vô lự nửa năm trước ở trong rừng rậm.

Otis nhìn chăm chú một màn này, hiếm khi lại không ghen.

Hắn thực sự đã lâu không nhìn thấy cục cưng nhỏ vui vẻ như vậy rồi, cho nên cứ để báo đen và cục cưng nhỏ sướt mướt một hồi đi, hình như cũng không khó có thể chấp nhận như trong tưởng tượng.

Đám người Triệu Lợi Binh hai mặt nhìn nhau, lập tức lộ ra nụ cười thấu hiểu.

Thời gian sống ở hành tinh mèo này, hành tinh mèo đã có sự biến đổi rất lớn, phóng tầm mắt ra xa không còn là hoang vu nữa, mà đã là những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, còn có xe cộ qua lại.

Hơn nữa hành tinh này cũng không giới hạn chỉ có người hành tinh mèo sinh sống, người một hành tinh khác cũng đã di chuyển tới thành phố bên này tạm thời cư trú, khiến cho hành tinh này càng ngày càng trở nên hưng thịnh.

Có thể nói, nơi này đã không còn cần mình nữa.

Quý Vô Tu muốn thử tiếp tục lợi dụng trùng động đi tới một thế giới khác.

Sau một thời gian suy ngẫm, đám người Otis quyết định đồng ý, người của hai hành tinh này cũng dần dần biết được quyết định của Otis, lúc này bọn họ không phản đối giống như trước nữa, mà chỉ còn lại chúc phúc.

Lại hai ba ngày nữa trôi qua.

Hành tinh mèo lại xuất hiện nguy cơ trùng động, đám người Otis lại làm giống như lần trước, lợi dụng vô số máy bay tiêu diệt trùng triều, sau đó bắt lấy sâu biến dị cao cấp nhất, rồi lợi dụng trùng động đi tới một thế giới khác.

Trùng động lần này cũng giống cái lần trước, ngập tràn ánh sáng đủ mọi màu sắc đầy cảm giác khoa học viễn tưởng.

Mà người hành tinh mèo đã sớm sắm quang não, học theo người của một thế giới khác mở ra chương trình phát sóng trực tiếp, trợn mắt há hốc mồm xem phát sóng trực tiếp.

Có lẽ do cơ thể đã thích ứng với trùng động, bọn họ không còn cảm giác khó chịu như trước nữa, chỉ có báo đen ôm quang não xem phát sóng trực tiếp, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nó cũng muốn đi cùng lão đại.

Nhưng toàn bộ hành tinh chỉ có mình trâu bò nhất, nó còn có trách nhiệm phải kiêm chức bảo vệ hai cái hành tinh, có thể nói là Alexander.

Nhưng ngoài mình ra, cư nhiên còn có một con gà nghe nói cũng khá trâu bò, có thể đánh bại sâu biến dị cấp 7, lợi hại giống như mình.

Nhưng sau khi nó khó khăn lắm mới nhìn thấy con gà kia, lập tức liền mặt bao ngơ ngác, con gà thoạt nhìn mình chỉ cần thổi một cái là chết này, cư nhiên có thể giết chết sâu biến dị cấp 7???

Điều này có phải quá khoa trương rồi không?

Tạm thời không đề cập tới sự khiếp sợ của báo đen, đám người Quý Vô Tu cuối cùng cũng tới cửa ra trùng động, mọi người nhảy xuống, trước mắt sáng ngời, không khí dường như cực kỳ tanh hôi, hơn nữa nhiệt độ không khí đặc biệt cao.

Nếu không phải Quý Vô Tu đã lên cấp, nói không chừng đã phải lè lưỡi thở dốc, huống chi phát sóng trực tiếp còn đang tiếp tục, y cũng không thể lộ ra dáng vẻ không văn nhã như vậy vào lúc này được.

Còn Louis Edgehallu và Lý Chu Hiến cũng không tới đây, bởi vì bọn họ còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Triệu Lợi Binh cũng vậy, anh còn bận rộn về việc của hành tinh mèo, hơn nữa thực lực đúng là không cao bằng Quý Vô Tu, cho nên có tới cũng không thay đổi được gì.

Cho nên lần đi này, chỉ có Quý Vô Tu cùng Otis và Sói Đói.

Sói Đói nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt ánh mắt vẫn vẫn đầy vẻ điên cuồng cố chấp của một nhà khoa học mới có, hắn tò mò đánh giá xung quanh, muốn nhanh chóng phân tích ra cấu tạo của thế giới này.

Không khí vô cùng oi bức và hôi thối.

Hô hấp giống như bị ngọn lửa vô hình vây quanh, khiến người cảm giác rất khó thích ứng.

Cũng may thực lực Sói Đói tuy không cao, nhưng cũng không thấp, cũng coi như có thể chịu đựng được hoàn cảnh này.

"Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Quý Vô Tu hỏi.

Otis nói: "Trước cứ đi về phía trước xem thử."

Khán giả xem phát sóng trực tiếp vừa bình luận vừa xem phát sóng trực tiếp, tiến hành thảo luận về cái thế giới mới này.

[Không biết liệu nơi này có phải hành tinh mà nhân loại ở con thuyền Noah trước kia sinh sống hay không?]

[Đừng nghĩ nữa, loại khả năng này cực kỳ thấp, nghĩ thôi đã thấy không có khả năng.]

[Cũng phải.]

Mặc kệ bình luận thảo luận thế nào, Quý Vô Tu cũng không thèm nhìn một cái, y phát hiện hành tinh này có vẻ rất kỳ quái, khắp nơi đều là núi rác đã được xử lý gọn gàng, dường như rác thải được áp súc thành những khối vương xếp chồng lên nhau cao như ngọn núi.

Hành tinh này vô cùng hoang vu, không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào, cũng không có thực vật, chỉ có rác thải ở khắp nơi.

Quả thực là một hành tinh rác thải.

[Xem ra cái hành tinh này đã từng có lịch sử văn minh khá phát triển, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, có vẻ không có dấu hiệu của sự sống.]

[Nghĩ cũng phải, hành tinh không có thực vật, chắc chắn không thể có sinh mệnh tồn tại.]

[Aiz, chẳng lẽ là do sâu biến dị gây ra sao?]

[Vừa nhìn là biết, những đống rác đó không phải có một vài thứ thoạt nhìn rất giống phần chân tay bị đứt của sâu biến dị còn sót lại sao, cho nên nơi này tám phần là bị sâu biến dị hủy diệt đúng không?]

[Nhìn cảnh này, lòng ta cực kỳ khổ sở, nếu không phải nguyên soái Otis bọn họ đã cứu hành tinh mèo chúng ta, sợ là chúng ta cũng sẽ biến thành như vậy nhỉ?]

[Lầu trên đừng buồn, hiện tại không phải đều đã tốt lên rồi sao? Phải cố lên! Chúng ta đều sẽ càng ngày càng tốt.]

[Cảm ơn các ngươi.]

[Đừng khách khí, bắt tay.]

Bình luận hài hòa một mảnh, thoạt nhìn khá là bình yên.

Đám người Otis tiếp túc đi lên trước, nhưng những núi rác nhiều tới mức giống như không có điểm cuối, đi gần hai tiếng đồng hồ, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.

Sói Đói đề nghị kiểm tra và phân tích những thứ rác thải này, xem thử có thể tìm ra manh mối gì không, vì thế tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, Sói Đói bắt đầu mày mò đống rác, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

Khi tới nơi này, Otis và Sói Đói cùng Quý Vô Tu đều mang theo ba lô, bên trọng đựng rất nhiều bánh nén khô và dịch dinh dưỡng, đương nhiên còn có nước siêu năng lượng.

Mấy thứ này thể tích rất nhỏ, lại còn rất nhẹ, có thể tận khả năng cất vào ba lô, giúp đám người Otis có thể sinh sống trong nửa năm ở nơi không nước không thức ăn.

Nửa năm này, cũng đủ cho bọn họ thăm dò đại khái cái hành tinh này.

Trong lúc nghỉ ngơi, Quý Vô Tu ăn bánh quy, hương vị không ngon lắm, nhưng cũng không quá khó ăn, đừng thấy dịch dinh dưỡng chỉ lớn bằng móng tay cái, nhưng đủ để cân bằng dinh dưỡng cho bọn họ trong vòng nửa năm, lại còn có thể chữa trị vết thương.

Còn nước siêu năng lượng, chỉ cần to bằng móng tay, là có thể giải quyết vấn đề nước uống trong một ngày.

Sói Đói còn đang dùng máy móc chuyên nghiệp phân tích nghiên cứu, mấy thứ hắn mang theo này đã phiên bản nhỏ gọn đơn giản hết sức có thể, tuy công năng giảm hơn nửa, những công năng chính vẫn còn.

Sau khi thí nghiệm xong, Sói Đói tỏ vẻ không khí nơi này rất ác liệt, tầng khí quyển đã bị phá hủy hoàn toàn, hơi nước trong không khí gần như bằng 0.

Mặt đất đã khô nứt đến mức có thể biết được dường như nước ngầm đã khô kiệt.

Có vẻ hành tinh này ở thật lâu về trước cực kỳ thích hợp cho con người sinh sống, nhưng hiện tại, thực vật đã không thể sinh tồn ở nơi này, và con người cũng vậy.

Nói rồi, Sói Đói lấy ra một chiếc mặt nạ phòng độc đeo lên, thứ này có thể lọc khí độc trong không khí, nhưng đồng thời lượng oxy tích trữ bên trong cũng chỉ đủ cho hắn có thể sinh tồn ở nơi này trong một tháng.

Còn Otis và Quý Vô Tu thì không phải lo lắng về vấn đề này.

Bởi vì thực lực của bọn họ đã đạt tới cấp 7.

Hơn nữa, Quý Vô Tu mới hậu tri hậu hậu giác nhớ ra mình còn chưa tăng lên cấp 8, cũng không biết sau khi lên cấp 8 sẽ có thay đổi như thế nào.

Nhưng tình hình trước mắt cũng không cần thăng cấp.

Quý Vô Tu cũng tạm thời bỏ qua chuyện này.

Tiểu đội ngũ nghĩ ngơi nửa tiếng, sau đó lại bắt đầu tiếp tục lên đường, nhưng cứ đi như vậy thật sự quá mệt mỏi, Sói Đói tỏ vẻ có chút không đi nổi nữa, Quý Vô Tu liếc mắt nhìn xem, không nói gì, trực tiếp yên lặng biến thành con gấu trúc nhồi bông cao 10 mét, sau đó Sói Đói làm một một cái hộp đơn giản.

Còn Otis và Sói Đói có thể ngồi ở bên trong, Quý Vô Tu thì cầm cái hộp mà đi, lộ trình sẽ nhanh hơn, hơn nữa cũng tiết kiệm được sức lực.

Ban đầu Sói Đói có chút không đồng ý, dù sao để manh vật đáng yêu như vậy làm loại việc cu li này, thực quá điên rồ, quả thực không bằng cầm thú.

Nhưng sau khi Quý Vô Tu nói rõ ưu nhược điểm của vấn đề, Otis liền ra lệnh cho Sói Đói mau nhanh lên, đừng dong dài mất thời gian.

Phải nói rằng biện pháp này thực sự hữu dụng.

Đối với Quý Vô Tu đã cao lên 10 mà nói, núi rác thải kia quả thực giống như một cái túi nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng bước qua là đủ.

Một bước nhỏ của y, cơ hồ có thể bằng Sói Đói đi được mấy chục bước.

Ít nhiều gấu trúc có thể đứng thẳng để đi lại, tầm mắt y có thể nhìn tới nơi rất xa, quan sát các nơi không sót thứ gì, càng thuận lợi cho bọn họ thăm dò thế giới này.

Nhưng đi lâu cũng sẽ xuất hiện sai lầm nhỏ.

Quý Vô Tu quá phân tâm nên không cẩn thận đụng vào một núi rác thải, lập tức phát ra tiếng rầm rầm, nhưng đây cũng chỉ là một việc ngoài ý muốn, Quý Vô Tu lại tiếp tục đi về phía trước, dấu chân khổng lồ lưu lại trên mặt đất.....

Sau một hồi, tiếng tích tích tích truyền tới.

Một đám sinh vật tay cầm súng laser xuất hiện ở chỗ đống rác, chúng nó lập tức phát hiện nơi này xuất hiện sinh vật không biết tên, đặc biệt là dấu chân khổng lồ kia càng xác định suy đoán của chúng nó.

Tích tích tích......

Chúng nó lập tức bắt đầu truy tung dấu chân to thần bí kia.

Quý Vô Tu đi chưa được bao lâu, lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, liên tục nhìn về phía sau, nhưng lại không phát hiện ra điều gì.

Sắc mặt Otis cũng trở nên nghiêm túc, dường như cũng phát giác ra điều gì đó không ổn.

Chỉ có Sói Đói vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Quý Vô Tu nhỏ giọng nhắc nhở: "Hình như có thứ gì đó đi theo chúng ta, nhưng ta không phát hiện ra có thứ gì đó bất thường, Otis, ngươi thì sao?"

Otis gật đầu: "Ta cũng thấy vậy."

Sói Đói lập tức nổi hết da gà: "Không phải là sâu biến dị chứ?"

Quý Vô Tu lập tức phủ định: "Cảm giác về sâu biến dị của Otis còn mạnh hơn ta, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra điều gì, chứng tỏ thứ theo dõi chúng ta không phải sâu biến dị."

Otis lại thêm một câu khẳng định: "Cũng tuyệt đối không phải vật sống."

Đừng nói là Sói Đói, ngay cả khán giả xem phát sóng trực tiếp ở một hành tinh khác cũng lập tức nổi hết cả da gà.

[Mẹ ơi, quá đáng sợ rồi.]

[Nếu không phải vật sống, vậy thì là gì? Dưới mặt đất, chẳng lẽ trên đời này thực sự có thứ không thể nói ra sao, các ngươi hiểu ý ta chứ.]

[Ma? Không phải đã xác minh thế giới này không có ma sao?]

[Nói không chừng là trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta quá thấp, căn bản không kiểm tra được thứ này, nhưng điều này cũng không thể phủ nhận trên đời này không có thứ này, nói cách khác, các ngươi nói xem thứ theo dõi Otis sẽ là gì?]

[Làm sao mà ta biết được?]

[Otis các ngươi mau chạy trốn đi, những thứ đó nghe có vẻ giống như người tới không có ý tốt.]

Đối mặt với sự lo lắng của người xem phát sóng trực tiếp,Quý Vô Tu cũng không nhịn được nuốt nước bọt, nói thật ra y thật đúng là không sợ sâu biến dị cao cấp gì đó, nhưng lại sợ những tồn tại thần bí không thể nhìn thấy và không thể dùng từ ngữ để miêu tả này.

Dường như Otis nhận ra Quý Vô Tu sợ hãi, săn sóc nói: "Vậy trước trốn đi, nhìn xem rốt cục là thứ gì đang theo dõi chúng ta."

Quý Vô Tu ừ một tiếng, đặt cái hộp xuống, sau đó lập tức thu nhỏ cơ thể lại nguyên bản, dù sao cái hình thể này của y thật sự quá bắt mắt, quả thực là một cái bia ngắm sống.

"Vậy chúng ta trốn ở đâu?" Sói Đói hỏi.

Otis đột nhiên dừng lại, giọng nói trở nên lạnh lùng cảnh giác: "Không cần, chúng nó đã tới."

Vừa dứt lời, thanh âm tích tích tích truyền đến.

Ngay lập tức, ở sau các đống rác, vài con người máy có vẻ được lắp ráp từ những linh kiện phế liệu xuất hiện, chúng nó thoạt nhìn quá rách nát, nhưng giờ phút này chúng nó đang vây quanh Otis và Quý Vô Tu.

Sói Đói vốn còn đang sởn tóc gáy, nhưng vừa nhìn thấy thứ theo dõi mình không phải ma quỷ gì đó mà là người máy, hai mắt lập tức sáng ngời, không ngừng quan sát đám người máy từ trên xuống dưới, nhanh chóng phân tích thông tin.

"Trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này có vẻ cao hơn chúng ta một chút."

Tin tức này rất quan trọng.

Điều này có phải chứng minh sinh mệnh thể trí tuệ tạo ra những người máy này càng cao cấp hơn không?

Sói Đói lại tiếp tục nói: "Nhìn bề ngoài của chúng nó, có vẻ sinh mệnh thể cao cấp kia rất giống con người."

Dù sao chỉ có con người mới có thể làm ra người máy có ngoại hình như con người, điều này cũng khiến khán giả đang xem phát sóng trực tiếp tán đồng.

Otis phát hiện những người máy này không chĩa vũ khí về phía mình và Sói Đói, mà chỉ nhắm ngay vũ khí về phía đối tượng không phải là người - cục cưng nhỏ, điều này khiến hắn cảm thấy rất không vui, hơn nữa còn sinh ra một chút sát ý.

Quý Vô Tu cũng phát hiện điểm này, lập tức ám chỉ Otis đừng manh động, bởi vì bọn họ cần phải tìm hiểu rõ ràng mục đích của những người máy này là gì.

Người máy dùng tia hồng ngoại màu đỏ rà quét Otis và Sói Đói, và phát ra tiếng nói máy móc.

[Quá trình rà quét hoàn tất, xác nhận là con người.]

[Quá trình rà quét hoàn tất, xác nhận là con người.]

Quý Vô Tu trừng lớn mắt, nơi này là đâu thế, sao có thể đối xử khác biệt như vậy?

Vì thế lập tức tiến lại gần tỏ vẻ mình cũng muốn rà quét.

Người máy hơi dừng một chút, Quý Vô Tu dường như nhìn thấy cảm xúc bất đắc dĩ trong mắt nó, nhưng ngoài dự đoán là, người máy này thật sự bắt đầu rà quét, cuối cùng đưa ra kết luận: [Quá trình rà quét hoàn tất, xác nhận là sinh vật không biết tên, nhưng độ nguy hiểm bằng 0, không cần tấn công, không cần tấn công.]

Quý Vô Tu "......"

Không phải người máy quá cũ nát nên mới khiến cho kết quả phân tích bị trục trặc đấy chứ?

Một nhân vật nguy hiểm như mình, cư nhiên được cho là sức chiến đấu bằng 0?

Những người máy còn lại cũng buông vũ khí đang nhắm vào Quý Vô Tu, và tránh ra một lối đi.

Tiểu đội trưởng người máy cầm đầu lập tức lên tiếng: [Phát hiện con người, xin hãy quay về con thuyền Noah ngay lập tức, xin hãy quay về con thuyền Noah ngay lập tức!]

Quý Vô Tu và Sói Đói lập tức hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có những phỏng đoán khác nhau về con thuyền Noah, chỉ có Otis mặt vẫn không có biểu tình gì, dường như không nhìn ra chút khiếp sợ nào cả.

Vì thế những người máy này lập tức che chở đám người Otis quay về nơi gọi là con thuyền Noah, trên đường đi, khán giả xem phát sóng trực tiếp có rất nhiều suy đoán, nhưng còn cần về tới con thuyền Noah mới biết được đáp án chính xác.

Nhưng có thể khẳng định một điều là, những người máy này không có bất cứ tính công kích nào đối với con người, ngược lại còn bảo vệ con người, điều này được khẳng định khi có một đám sâu biến dị không biết từ đâu xông tới tấn công bọn họ......

Những người máy đó lập tức dùng vũ khí giết chết đám sâu biến dị, hơn nữa dùng giọng nói sắc bén cảnh cáo đám người Otis mau chóng trốn đi.

Đại khái đi tầm hai tiếng, khi Quý Vô Tu sắp không chịu nổi nữa thì cũng tới nơi gọi là con thuyền Noah kia, nhưng đập vào mắt vẫn là những ngọn núi rác thải mênh mông vô bờ.

Nhưng khác với những núi rác trước, xung quanh có rất nhiều người máy cấp thấp đang bới rác, tìm kiếm đồ vật hữu dụng, sau khi xác nhận những thứ này vô dụng mới có thể bắt đầu nén rác lại, cuối cùng biến thành khối hình vuông, sau đó được giao cho người máy có vẻ là chuyên môn vận chuyển chở đi.

Chân tướng lập tức sáng tỏ.

Thì ra núi rác ở hành tinh này cư nhiên sinh ra từ nơi này, sau đó lại chồng chất đưa tới tất cả các nơi.

Nhưng vì đám người Otis xuất hiện, một vài người máy có vẻ cao cấp dường như hơi ngạc nhiên, thậm chí còn có chút không dám tin.

Chúng nó đi tới cạnh người máy hộ tống Otis bắt đầu trò chuyện dò hỏi.

[Vì sao lại có nhân loại ở bên ngoài?]

[Tích tích, không biết.]

[Lập tức hộ tống hi vọng giả vào trong con thuyền Noah để bảo vệ, chúng ta không thể để nhân loại gặp bất cứ nguy hiểm nào.]

[Tích tích, đã rõ.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.