Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 30: 30: Muốn Cứu Sói Bạc





Edit: Bilun
Quý Vô Tu bị điểm bán manh khủng khiếp này dọa rồi, nhìn vào lịch sử bán manh phong phú của y, có thể đoán ra đa số người chỉ có thể cống hiến nhiều nhất là 10 điểm bán manh.

Chưa từng có ai có thể cống hiến cao như vậy, càng khiến y khó hiểu là!.

.

mức điểm bán manh này, thế mà lại hấp dẫn như vậy.

Khóe miệng lạnh lùng nghiêm nghị của Otis hơi nhếch lên, tâm trạng cực kỳ sung sướng.

Quý Vô Tu thấy thế, thử vẫy vẫy móng vuốt, tận khả năng khiến bản thân đáng yêu mười phân, hi vọng lại lần nữa đạt được 520 điểm bán manh.

Nhưng sự tình cũng không phát triển giống như Quý Vô Tu tưởng tượng, cũng không biết Otis bị cái gì, khóe miệng lập tức thu lại, trở nên lạnh lùng xa cách.

Quý Vô Tu: "! ! "
Người này mẹ nó có bệnh à?
Manh điểm dở hơi như vậy khiến gấu trúc khó hiểu.

Quý Vô Tu không muốn có nhiều dây dưa với người này, rất nhanh liền đưa ra quyết định từ bỏ bán manh, đồng thời nghĩ cách chạy thoát khỏi tay người đàn ông có sức chiến đấu không biết đáng sợ bao nhiêu này.

Hệ thống cảm giác được ý nghĩ của Quý Vô Tu, lập tức khuyên can nói: [Ký chủ, ngài đừng tìm đường chết, sức chiến đấu của người này cực kỳ đáng sợ.

]
Quý Vô Tu trợn trắng mắt trong lòng: "Ta đương nhiên biết sức chiến đấu của hắn đáng sợ, nhưng dù thế nào ta cũng không thể ngồi chờ chết.

"
Hệ thống sâu kín thở dài một hơi: [Ký chủ, ngài còn nhớ lúc trước ta vì sao bảo ngài bán manh không?]
Quý Vô Tu: "Đương nhiên nhớ rõ.

"
Giọng nói của hệ thống có chút phức tạp nói: [Giây phút hai người lần đầu tiên gặp mặt, người này tựa hồ bị ngài manh tới rồi.

]
Quý Vô Tu hơi sửng sốt, nhịn không được liếc mắt người kia, buồn bực nói: "Nếu bị ta manh tới, tại sao không có hệ thống nhắc nhở?"
Hệ thống buồn bã nói: [Bởi vì người này ở lần đầu tiên, cũng đã cống hiến 520 điểm bán manh, chỉ là lúc ấy ta quá kích động, quên nhắc nhở ngài.


]
Quý Vô Tu: "?!!"
Nói cách khác y cực cực khổ khổ bán manh với nhiều người như vậy, còn không nhiều bằng người trước mắt này cống hiến.

Phải biết là y lập tức có được 1040 điểm bán manh.

Ý thức giá trị con người của mình hơn 1000 điểm bán manh, tất cả đều do người đàn ông này ban tặng, Quý Vô Tu lập tức giật mình một cái, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Otis, khó mà tin nổi người rõ ràng không quá thích mình này, cư nhiên mới chân chính bị mình manh bằng 520 người.

Đây mới là biểu hiện bên trong của manh sao?
Khi Quý Vô Tu đang tự hỏi, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng xuẩn manh.

Vẻ mặt Otis lạnh nhạt, thờ ơ.

Nhìn vẻ mặt này, hoàn toàn không cảm giác được hắn yêu thích mình.

Quý Vô Tu do dự vài giây, chậm rãi tiến lên, thấy chết không sờn ôm lấy chân Áo Đế Tư, cũng chuẩn bị sẵn tư thế có lẽ sẽ bị đá bay.

Otis cúi đầu nhìn chằm chằm cục cầu lông bên dưới, chậm rãi nhíu mày.

[Tinh! Ngài thành công kích phát xác xuất 10% kỹ năng Love hug, khiến trái tim của nhân loại trước mắt dừng một giây, trạng thái trong lòng vẫn không rõ, ngài đạt được +520 điểm bán manh.

]
Quý Vô Tu lập tức sửng sốt, nhìn chằm chằm vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông trước mắt, ở trong lòng nói: "Thế mà lại là 520?"
Giọng nói của hệ thống cũng mang theo một chút không tin nổi: [Không sai.

]
Có thể khiến hệ thống cũng không tin nổi, có thể nghĩ số điểm bán manh này rốt cục chấn động như thế nào.

Số điểm bán manh mà tuyệt đại đa số người có thể cống hiến chủ yếu là +1 điểm, tốt một chút thì +2 điểm.

Như vậy đã tốt lắm rồi.

Dù sao có một số người, chính là loại người vắt cổ chày ra nước.

Nhưng người này cống hiến ba lần +520 điểm bán manh khủng bố như vậy, cơ hồ có thể bằng Quý Vô Tu vất vả bán manh một hai tháng mới bằng được.


Ý thức được điểm này, ánh mắt Quý Vô Tu lập tức khác thường, cứ cảm thấy người trước mắt, không phải là phần tử nguy hiểm gì cả, mà là một vị thổ hào không thiếu tiền, toàn thân đều tản ra hơi thở ta rất có tiền.

Đã một lúc lâu mà hệ thống còn chưa bình tĩnh lại được, thổn thức nói: [Ký chủ, thật đúng là người không thể coi tướng mạo, càng là người nhìn qua không dao động, thông thường đều có thể mang tới tiền lời không thể tin nổi.

]
Quý Vô Tu tức thầm chấp nhận, có lẽ đây chính là thể loại miệng chê nhưng thân thể lại thành thật trong truyền thuyết.

Otis không chút do dự xách quả cầu lông dưới chân lên, ánh mắt lạnh lẽo như sẽ bóp chết Quý Vô Tu.

Nhưng thực kỳ diệu! !.

Quý Vô Tu hoàn toàn không sợ.

Người này cống hiến nhiều điểm bán manh như vậy, rõ ràng là rất thích mình, Quý Vô Tu dùng ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Otis, giống như đang nhìn kim chủ ba ba của mình.

Gân trên trán Otis giật giật, dẫn theo quả cầu lông này đi về phía trước.

Quý Vô Tu không biết hắn muốn đi đâu, nhưng thực hiển nhiên, rõ ràng người này muốn đi vào trong hội hắc xà, Quý Vô Tu nhịn không được giãy giụa, tỏ vẻ kháng nghị: "Ngao ngao!"
Y khó khăn lắm mới trốn ra được, tuyệt đối không thể bị bắt trở lại.

Otis lộ vẻ không kiên nhẫn, nhíu mày quát lớn: "Đừng nhúc nhích.

"
Quý Vô Tu trừng lớn mắt, vẻ mặt thở phì phì.

Nếu không phải xem ngươi là kim chủ ba ba, y tuyệt đối cho một cái tát.

Otis ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, rất nhanh liền chọn một phương hướng tiếp tục đi, không qua bao lâu, phía trước tựa hồ truyền tới tiếng đánh nhau, hơn nữa còn thấp thoáng một tiếng sói quen thuộc, vừa thống khổ lại tràn đầy không cam lòng.

Quý Vô Tu lập tức liền nhận ra thanh âm kia là do sói bạc phát ra, y đột nhiên giãy giụa kịch liệt, phát ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, lập tức thoát ra khỏi tay Otis, vừa rơi xuống đất, Quý Vô Tu liều mạng chạy về phía trước, thoạt nhìn cực kỳ giống quả bóng lông xù đang lăn lộn.

Otis không nói gì, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Đầu thú biến dị thoạt nhìn thực yếu ớt này, tựa hồ không mềm yếu như trong tưởng tượng.


Chỗ rẽ cuối hành lang, sói bạc cả người là máu, thoạt nhìn thảm không nỡ nhìn, rất nhiều người đang ném dây thừng về phía trước, móc ở đầu dây thừng lập tức quấn quanh lên sói bạc, gắt gao móc chặt vào làn da sói bạc.

Đau đớn khiến sói bạc không nhịn nổi ngửa mặt lên trời gào rống, nó liều mạng giãy giụa, muốn vẩy móc ra, lại càng khiến da nó bị xé rách, lộ ra miệng vết thương đầm đìa máu tươi.

Không ít người lộ vẻ mặt phẫn hận, một bên nói: "Mau mau mau, tiếp tục ném móc, cũng không tin không bắt được nó.

"
Trong mắt sói bạc hiện lên tuyệt vọng và không cam lòng, vẫn giãy giụa kịch liệt, cho dù máu tươi đầm đìa, cho dù cả người không còn da, nó cũng muốn —— giết sạch đám người thương tổn mình.

Đối với người hội hắc xà mà nói, tra tấn sói bạc đã sớm trở thành thói quen, hiện giờ nhìn thấy một con bị mình tra tấn, nó thế mà lại học được cách phản công, thậm chí săn giết không ít nhân loại.

Điều này khiến đám người vừa sợ hãi vừa càng thêm căm hận đầu sói này.

Hội trưởng hội hắc xà thờ ơ lạnh nhạt nói: "Chờ bắt được lập tức lột da nó, cho ra ngoài phơi chết.

"
Mọi người mặt lộ vẻ mặt giải hận, hiển nhiên rất chờ mong kết cục bi thảm của sói bạc.

Sói bạc nghe không hiểu nhân loại nói, cũng biết hội trưởng hội hắc xà kia mới là tồn tại đáng sợ nhất trong tất cả nhân loại, mình nhất định sẽ bị tra tấn rất thảm.

Có lẽ sẽ chết.

Nhưng nó không sợ chết.

Chỉ sợ chưa kịp trả thù cho mình, thậm chí là trả thù cho! !
Khi Quý Vô Tu chạy tới, sói bạc đã sớm thân tàn lực kiệt, trên người treo đầy móc, khiến làn da bị xé rách không có một chỗ nào là lành lặn.

Quý Vô Tu nhìn mà sởn tóc gáy, trong lòng lập tức trào ra một cỗ lửa giận.

Mà sói bạc đã sớm mất đi dục vọng cầu sinh, ánh mắt bạo ngược như hiện lên vô số ánh sao, nó quỳ rạp trên mặt đất, cũng không để ý tới vết thương trên người, thấp giọng gầm gừ: "Ngao! ! Ô.

"
—— Mẹ! ! con đau quá.

Quý Vô Tu nghe được trong lòng trở nên khẩn trương, lập tức bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn cứu sói bạc.

Nhưng y rất rõ ràng —— đầu sói bạc này bị thương, cho dù y dùng kỹ năng giải quyết hết toàn bộ đám người đó, nhưng vẫn không có biện pháp mang sói bạc đi.

Trong khoảng thời gian ngắn giống như rơi vào ngõ cụt.

Nhưng sói bạc trước mặt đã bị thương quá nặng, cũng không biết có thể kiên trì nổi nữa không, Quý Vô Tu biết sói bạc không chờ được, y chỉ có thể cắn răng đi thử một lần.


Nhưng Quý Vô Tu chưa kịp lao ra, một đôi tay to đột nhiên vớt y lên, vững vàng ôm vào trong ngực.

Một màn thình lình xảy ra, Quý Vô Tu sợ tới mức ngao một tiếng, trở tay cho một cái tát qua.

Truyện Sủng
Otis lập tức nắm lấy bàn tay gấu lông xù kia, híp mắt ngữ khí không tốt nói: "Muốn đánh ta?"
Quý Vô Tu rống một tiếng về phía Otis, vẻ mặt phẫn nộ hung tàn, lông đều dựng lên.

Otis: "! !.

.

"
[Tinh! Ngài bán manh khiến trái tim nhân loại trước mắt rung động, trạng thái nội tâm vẫn không rõ, ngài đạt được +520 điểm bán manh.

]
Quý Vô Tu không còn lòng dạ nào nghe hệ thống nhắc nhở, lập tức liều mạng giãy giụa.

Thấy quả bóng lông mập mạp trong lòng muốn đi xuống, lúc này Otis mới đem lực chú ý tới trong góc, hơi nhíu mày, thảm trạng của đầu sói bạc kia, tuy hắn ở trên chiến trường gặp qua nhiều cảnh tượng đáng sợ, vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Otis tựa hồ hiểu được suy nghĩ của đầu biến dị thú này, lung tung xoa xoa đầu Quý Vô Tu một phen, quát lớn nói: "Yên tĩnh một chút.

"
Quý Vô Tu tức giận trợn mắt nhìn, sao có thể nghe lời Otis nói.

Nhưng mà sau đó, Otis đi về phía bên kia.

Điều này khiến Quý Vô Tu nhịn không được đình chỉ giãy giụa, vẻ mặt kinh ngạc, người đàn ông này muốn làm gì?
Chẳng lẽ là!.

.

Trong đầu y hiện lên một suy nghĩ cực kỳ khó tin.

Chẳng lẽ người này muốn cứu đầu sói kia sao?
Nhưng rất nhanh, Quý Vô Tu lại nhịn không được phủ định cái phỏng đoán này, bởi vì cho tới bây giờ, y còn chưa gặp được người có thiện ý thực sự với thú biến dị.

Khi tiếng bước chân tới gần, sau khi mọi người phát hiện là vị nguyên soái kia, vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi lại không biết làm sao, tựa hồ không biết nên xử lý tình huống trước mắt thế nào.

Cũng may hội trưởng hắc xà lập tức phản ứng lại, áp xuống bất an nơi đáy mắt, miễn cưỡng cười nói: "Ngài, sao lại tới đây ạ?"
Otis cười như không cười, cũng không vạch trần kỹ thuật diễn vụng về của hội trưởng hắc xà, liếc mắt nhìn sói bạc một cái, nói: "Băng nhận lang cấp 2?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.