Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 96: 96: Quá Xấu




Không ai ngờ con sâu biến dị cấp 6 lại chui ra nhanh như vậy.

Tất cả cố gắng của loài người, đều uổng phí.

Ánh mắt của toàn thế giới, lập tức tập trung vào khu C.

Trái tim cũng bị treo lên.

Mỗi người đều đang cầu nguyện loài người có thể vượt qua lần nguy cơ này, giết chết sâu biến dị.

Nhưng điều này quá khó.

Chỉ một con sâu biến dị cấp 5 đã đủ để loài người trả giá cực kỳ đắt.

Càng đừng nói tới một con sâu biến dị cấp 6.

Mọi người quỳ trên mặt đất mặt đầy sợ hãi, không dám tưởng tượng đợt trùng triều chết chóc sắp đến sẽ đáng sợ tới mức nào.

Sắc mặt Otis ngưng trọng, nhanh chóng liên hệ người phụ trách khu C, yêu cầu bọn họ không màng tất cả đại giới, đều phải ngăn cản sâu biến dị cấp 6, càng không thể để nó tiếp cận khu an toàn khu C.

Người phụ trách khu C hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, căn bản không dám kéo dài, vội vàng tỏ vẻ: "Ta đã rõ.

"
Sau đó, Otis lại ra lệnh quân đội các khu tiếp tục phái quân đội và dị năng giả tới khu C, cùng nhau chống lại nguy cơ trùng triều nghiêm trọng nhất.

Có người phát hiện từ khi con sâu biến dị cấp 6 kia nhảy xuống, trùng động cũng bởi vì vậy mà bị phá hỏng hoàn toàn.

Càng quan trọng hơn, không có trùng triều sâu biến dị nào từ bên trong bò ra.

Mọi người không khỏi cười khổ.

Cũng chỉ có thể coi là may mắn trong bất hạnh đi.

Nếu không lại một đợt trùng triều, loài người căn bản không có khả năng phân thân, rất khó có thể chống lại được.

Rất nhanh, từng đợt máy bay chiến đấu phá ta trùng triều xông tới, trợ giúp khu C chống đỡ đại quân trùng triều.

Nhưng trên đường, cũng có rất nhiều máy bay chiến đấu bị trùng triều phá hủy, rơi xuống mặt đất phát ra khói đen cuồn cuộn.

Phi cơ bên trong lợi dụng khoang cứu nạn khẩn cấp chạy khỏi máy bay chiến đấu, lại bị vô số trùng triều tấn công, thi cốt vô tồn.

Khu C.

Ngoài khu an toàn ra.

Tất cả thành phố đã bị biến thành phế tích.

Trên đường cái không có một bóng người.

Trống trơn giống như một thành phố chết đầy đáng sợ.

Trong cao ốc, sắc mặt mọi người trắng bệch, đến đứng cũng không đứng được.

"Nhìn!.

.

nhìn thấy không?"
Có người trừng lớn mắt, trong mắt che kín tơ máu giống như tùy thời đều sẽ rơi ra ngoài, hắn đanh giọng: "Sâu biến dị ra rồi, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.

"
Giọng nói bén nhọn giống như cắt qua trái tim mọi người.

Khiến cho bọn họ không nhịn được càng thêm sợ hãi.

Chỉ có quân đội vẫn bảo trì trấn định, đem ánh mắt đặt lên người nguyên soái Otis, giống như đang chờ hắn đưa ra quyết sách.

Mà lúc này Otis không có thời gian để ý tới những người đó.

Hắn cúi đầu nhìn quang não, chờ máy bay chiến đấu tới.

Không bao lâu.

Từ nơi xa dần dần xuất hiện một chiếc máy bay chiến đấu, nơi nó rơi xuống chính là chỗ Otis.

Mọi người lập tức nhìn về phía Otis.

Mơ hồ nhận ra điều gì.

Chiếc máy bay chiến đấu này, nhất định là tới đón Otis.

Đáy mắt mọi người tràn đầy tuyệt vọng và tham lam.

Cho dù bọn họ rất muốn thay thế Otis, cướp lấy chiếc máy bay chiến đấu kia để chạy trốn.

Nhưng tất cả mọi người không dám xung đột với quân đội.

Bởi vì chiếc máy bay chiến đấu kia, rõ ràng là máy bay chiến đấu quân dụng.

Người bình thường như bọn họ, căn bản không dám đối đầu với quân đội.

Mọi người hờ hững nhìn máy bay chiến đấu.

Tâm như tro tàn.

Nhưng khi chiếc máy bay chiến đấu kia sắp hạ cánh!.

.

Một đám sâu biến dị đột nhiên xông tới, điên cuồng tấn công máy bay chiến đấu.

Phi công điều khiển máy bay chiến đấu liều mạng tránh né.

Nhưng sâu biến dị ở nơi này thực sự quá nhiều, nhiều tới mức một chiếc máy bay chiến đấu căn bản khó có thể chống cự.

Rất nhanh, máy bay chiến đấu lập tức mất đi khống chế, bắt đầu không ngừng xoay tròn rơi xuống, cùng với tiếng gầm rú vang lên, không trung dần dần toát ra từng trận khói đen uốn lượn.

Trong khoảnh khắc đó.

Cả cao ốc yên lặng không tiếng động.


Máy bay chiến đấu rơi xuống vỡ tan.

Tại sao lại như vậy?
Giờ phút này, mọi người nhận ra, muốn dùng máy bay chiến đấu để chạy trốn thực sự rất khó thực hiện.

Trừ khi có gần mấy trăm nghìn chiếc máy bay chiến đấu cùng tới đây, mới có thể chống lại sâu biến dị bay trên trời.

Nhưng nơi này cũng chỉ có hơn nghìn người, dựa vào cái gì để mấy trăm nghìn máy bay chiến đấu tới viện trợ chứ?
Hi vọng cuối cùng bị đánh vỡ.

Mọi người càng thêm tuyệt vọng.

Otis lập tức liên hệ khu C, báo lại tin tức máy bay chiến đấu bị rơi cho người phụ trách.

Người phụ trách im lặng hồi lâu, giọng nói khô khốc vang lên: "Nguyên soái, tất cả máy bay chiến đấu của chúng ta đang nghênh chiến, khu C không có dư máy bay chiến đấu.

"
Cho dù còn có máy bay chiến đấu dân dụng khác.

Nhưng căn bản không thể chống đỡ được công kích của trùng triều.

Otis nghe tin tức như vậy, vẫn rất trấn định: "Có tới thêm nhiều máy bay chiến đấu nữa cũng không có tác dụng.

"
Người phụ trách khu C lại nói: "Mặc kệ trả giá đắt như nào, ta sẽ mau chóng phái người đón ngài tới đây.

"
Chỉ có nguyên soái Otis, mới có đủ khả năng giết chết sâu biến dị cấp 5.

Còn cấp 6, mọi người chỉ hi vọng có thể thông qua mấy trăm nghìn máy bay chiến đấu, hoàn toàn tiêu diệt được nó.

Mà người ở khu vực khác, thì thông qua mạng tinh tế chú ý theo dõi con sâu biến dị cấp 6 kia, nó bị máy bay chiến đấu dày đặc cơ hồ muốn che hết bầu trời vây quanh.

Từng đạo laser không ngừng phóng ra, liều mạng tấn công sâu biến dị.

Nhưng con sâu biến dị kia có năng lực tái sinh cực kỳ đáng sợ.

Cho dù trên người xuất hiện vết thương, cũng rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu.

Nó lộ ra nụ cười châm chọc, liều mạng khua chân và đuôi sâu, phá hủy máy bay chiến đấu trên không trung.

Chiến tranh thảm thiết khiến mọi tâm trạng của mọi người càng thêm nặng nề.

Sâu biến dị cấp 6 đáng sợ như vậy, cho dù là Otis tới cũng không làm gì được đúng không?
Dù sao nó quá lớn.

Lớn tới mức cơ hồ gần bằng tòa cao ốc.

*******
Thiếu úy lo lắng sốt ruột nói: "Nguyên soái, chúng ta kế tiếp phải làm sao đây?"
Otis nhanh chóng quyết định, nói: "Lái xe huyền phù đi.

"
Thiếu úy nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên không trung, do dự nói: "Vậy chẳng may bị sâu bay trên không trung phát hiện thì sao?"
Một khi bị chúng nó bắt được, khả năng được cứu là quá thấp.

Otis híp mắt, chắc chắn nói: "Mục tiêu của chúng nó hiện tại là tất cả máy bay chiến đấu trên không trung, sẽ không chú ý tới chúng ta, đây là thời cơ tốt nhất.

"
Thiếu úy không chút nghi ngờ quyết sách của Otis, lập tức nói: "Vậy tôi sẽ phái người tìm kiếm xe huyền phù.

"
Otis gật đầu, dặn dò: "Tìm loại rắn chắc một chút.

"
Sau khi nói xong, hắn lại không chút để ý nhìn qua những người đó, cho dù không ưa những người này, nhưng vẫn phân phó thiếu úy: "Trước khi đi nói rõ sự tình lợi hại cho bọn họ, để bọn họ tự mình lựa chọn.

"
Thiếu úy nói: "Đã rõ.

"
Rất nhanh, quân đội lập tức chia làm năm người một tiểu tổ rời đi.

Trong cao ốc lớn như vậy, chỉ còn lại Otis và con thú biến dị kia.

Đương nhiên còn có một đám dị năng giả và người thường không biết làm sao.

Bọn họ vừa mới nghe được quân đội nói chuyện, biết được bọn họ rời đi là để tìm xe huyền phù.

Trước khi đi, thiếu úy nhớ lời Otis giao phó, lên tiếng nhắc nhở: "Ta khuyên các ngươi cũng mau chóng đi tìm xe huyền phù, cùng đi tới khu an toàn với chúng ta.

"
Khi đó, có người theo bản năng lên tiếng cự tuyệt: "Các ngươi điên rồi à, lái xe huyền phù sẽ bị sâu biến dị trên không trung phát hiện, đến lúc đó chúng nó sẽ bắt chúng ta đi thì phải làm sao?"
Cũng có người cẩn thận cầu xin: "Ta không dám đi ra ngoài, quân đội các vị có thể giúp ta tìm một chiếc xe huyền phù được không?"
Mặt thiếu úy lập tức đen như mực, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Lực lượng quân đội có hạn, có thể tìm được xe cho bản thân đã rất khó khăn rồi, huống chi các ngươi còn có nhiều người như vậy, để chúng ta tìm xe thì tìm đến khi nào?"
Nói rồi lại chỉ mọi người: "Các ngươi có tay có chân, ngay cả người thường cũng có súng laser, đi theo phía sau chúng ta cũng đủ tự bảo vệ mình.

"
Những lời này càng khiến mọi người thêm bất an.

Thiếu úy tiếp tục nói: "Hiện tại việc cấp bách chính là hộ tống nguyên soái tới khu an toàn, giết chết con sâu biến dị cấp 5 kia, chúng ta không thể vì các ngươi mà lãng phí thời gian, cho nên ta khuyên các ngươi nếu còn muốn sống, thì nhanh chóng đi tìm xe huyền phù, đi theo phía sau chúng ta.

"
Sau khi nói xong, thiếu úy nhanh chóng rời đi.

Thứ hắn có thể giúp chỉ có như vậy.

Nếu bọn họ vẫn không thông suốt.

Vậy thật không thể trách được mình.

Đều đã tới thời điểm nguy hiểm như vậy, những người này sao không thể động đầu óc suy nghĩ đi chứ?
******
Trong cao ốc.

Mọi người tâm tư khác nhau.

Có người nhíu mày tự hỏi vài giây, lập tức khuyên bảo người quen rời đi, chuẩn bị đi tìm xe huyền phù.

Có người lợn chết không sợ nước sôi, ngồi một chỗ không nhúc nhích.

Hắn không tin quân đội sẽ thật sự bỏ lại mình không quan tâm.


Cùng lắm thì đến lúc đó lấy tính mạng ra uy hiếp bọn họ, cũng không tin Otis sẽ bỏ mặc.

Nhưng càng nhiều người, lại vì sợ hãi mà không dám rời đi.

Sợ hãi không biết phải làm sao.

Thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng giận.

Trong lòng Quý Vô Tu tràn đầy phức tạp thở dài một hơi.

Otis sờ sờ cục cưng nhỏ, buồn cười không thôi: "Đều là một nhóc con, sao mỗi ngày lại nghĩ nhiều như vậy?"
Quý Vô Tu khinh bỉ nhìn Otis, khẽ hừ nhẹ.

Rất nhanh, quân đội dần dần trở lại hơn phân nửa.

Rất nhiều binh linh tìm tới xe huyền phù có thể lái, tập hợp trước cửa cao ốc.

Thiếu úy kiểm kê nhân số, xác nhận không chút thiếu sót mới tìm Otis: "Nguyên soái, chúng ta có thể đi rồi.

"
Một vài người nghe vậy, lập tức đứng lên theo sát sau đó.

Otis gật đầu, nhanh chóng lên một chiếc xe, còn gọi cục cưng nhỏ cùng đi lên, dặn dò: "Lát nữa chú ý bảo vệ tốt bản thân.

"
Cục cưng nhỏ hơi gật đầu.

Lúc này Otis mới yên lòng.

Thiếu úy ngồi ở ghế sau, hỏi: "Nguyên soái, khi nào xuất phát?"
Otis nắm tay lái, ánh mắt đen nhánh không nhìn ra thần sắc, nhàn nhạt nói: "Chờ thêm hai mươi phút.

"
Thiếu úy thoáng động não, liền hiểu ra nguyên nhân.

Hai mươi phút, cũng đủ cho những người đi tìm xe huyền phù quay lại.

Mắt thấy tất cả quân đội đều lên xe, lại không còn chỗ.

Còn có binh lính co chặt thân thể, để một binh lính khác chen vào.

Tất cả chỗ ngồi trên xe đều tràn đầy, ngay cả cái khe hở cũng không có.

Lúc này mọi người mới tâm hoảng ý loạn.

Tất cả chỗ ngồi trên xe đều đầy.

Vậy bọn họ ngồi ở đâu?
Cũng không thể kéo binh lính xuống để mình đi lên nhỉ?
Trước không nói kế hoạch này được hay không, chỉ nhìn ánh mắt không tốt của những binh lính đó, liền lập tức khiến mọi người đánh mất ý nghĩ này.

Có chiến sĩ ngồi trong xe, bất mãn nói: "Đều là mấy ông tướng, rõ ràng có năng lực tự bảo vệ mình, còn luôn muốn để chúng ta đánh bạc mạng bảo vệ.

"
Các binh lính khác không nói lời nào, nhưng vẻ mặt cũng là như thế.

Cuối cùng, có người không nhịn được run rẩy chân.

Hắn không muốn bị để lại nơi này, chỉ có thể liều mạng gõ cửa xe, năn nỉ nói: "Cầu xin các ngươi, cho ta đi lên được không? Ta không muốn chết ở chỗ này.

"
Binh lính bên trong bất đắc dĩ nói: "Trong xe này làm gì còn chỗ cho ngươi ngồi?"
Người nọ nói: "Chẳng lẽ không thể để một người xuống dưới, để ta đi lên sao.

"
Các binh lính: "! ! "
Mặt lớn đấy nhỉ?
Người nọ thấy thế, càng thêm sợ hãi, hét lên: "Nếu các ngươi không cho, ta sẽ chết ở trước mặt các ngươi, ai cũng đừng muốn đi.

"
Tất cả binh lính tức đến đỏ bừng mặt, rất muốn mắng vậy ngươi cứ đi chết đi.

Nhưng bọn họ không thể làm như vậy.

Chỉ có thể quay đầu lựa chọn làm lơ, có người không đành lòng nói: "Ngươi nắm chặt thời gian đi tìm xe huyền phù, có lẽ còn kịp.

"
Cuối cùng người nọ cũng nhận ra sẽ không có ai giúp hắn, hung hăng trừng mắt nhìn binh lính có lòng tốt nhắc nhở, nhanh chóng quay đầu chạy đi.

Hắn phải nhanh đi tìm xe, nếu không thật sự sẽ bị để lại nơi này.

Hắn không muốn chết ở chỗ này.

Rất nhanh, 20 phút trôi qua.

Thiếu úy vừa định nói đã đến giờ.

Otis lại nói: "Lại chờ thêm 10 phút cuối cùng.

"
Thiếu úy lộ ra cười khổ.

Hi vọng những người đó có thể mau chóng tìm được xe, đừng bỏ lỡ cơ hội cuối cùng Otis cho họ.

Cuối cùng 10 phút trôi qua.

Từng chiếc xe xuất hiện.

Người không tìm được xe ngồi bệt dưới đất kêu trời khóc đất.

Otis nói mấy câu với thiếu úy, cuối cùng nói: "Truyền đạt lại những lời này cho bọn họ.

"
Thiếu úy gật gật đầu, lập tức xuống xe, đứng ở chỗ cao nói với mọi người: "Lúc trước chúng ta cho mọi người 30 phút đồng hồ.


"
Mọi người vây lại đây, vẻ mặt khác nhau nghe thiếu úy nói tiếp.

Thiếu úy tiếp tục nói: "Hiện tại 30 phút đã qua, người không tìm được xe có hai lựa chọn, thứ nhất là quay lại hầm trú ẩn trốn đi, tiếp tục chờ cứu viện, thứ hai là đi theo phía sau đoàn xe.

"
Phía dưới lập tức có người lên tiếng phản đối.

Cho rằng quân đội quá mức vô tình, không quan tâm tới tính mạng của mọi người.

Thiếu úy cất cao giọng, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ muốn chúng ta vì các ngươi, bỏ lại tất cả người ở khu C không màng sao?"
Ai không biết con thú biến dị kia có thể tìm được sâu biến dị cấp 5?
Lại chần chừ thêm, tuyệt đối không có chỗ tốt cho loài người.

Mọi người lập tức cứng họng không nói gì.

Lúc này thiếu úy mới nói: "Tóm lại, quân đội sẽ ở phía trước mở đường cho các ngươi, giải quyết đại bộ phận trùng triều, dư lại cũng chỉ có thể dựa vào chính các ngươi, đồng ý đi thì đi, nếu không muốn thì ở lại hầm trú ẩn chờ cứu viện.

"
Nói xong, thiếu úy lập tức rời đi, không để ý tới đám người ồn ào nhốn nháo phía sau đó nữa.

Rất nhanh, xe quân đội bắt đầu khởi động, chuẩn bị xuất phát.

Mọi người thấy thế, cuối cùng không quan tâm ồn ào, nhanh chóng lái xe theo sát phía sau, sợ bị bỏ rơi.

Mà người không có xe, đứng tại chỗ đắn đo.

Vài giây sau.

Có người quyết định, ở lại nơi này chờ cứu viện.

Có người quyết định đi theo phía sau đoàn xe, tranh thủ cơ hội sống sót cuối cùng.

Đoàn xe mênh mông cuồn cuộn không ngừng chạy về phía trước, lại yên tĩnh không tiếng động.

Tất cả mọi người ngưng thở, cố gắng hết sức không để sâu biến dị nhận ra khác thường.

Kể cả những người đi theo phía sau, nhìn xung quanh cảnh giác không thôi.

Cuối cùng, sau khi đi qua con đường này.

Bọn họ cũng vừa vặn gặp phải tiểu đội sâu biến dị đi tới.

Quân đội ở phía trước mở đường lập tức tấn công, giết chết đám sâu biến dị vừa định truyền tín hiệu.

Đoàn xe tiếp tục chạy về phía trước.

Dọc theo đường đi cho dù luôn gặp phải tiểu đội sâu biến dị.

Nhưng cũng may quân đội có thể nhẹ nhàng giải quyết, cho nên đến bây giờ cũng không có xảy ra bất cứ sự cố thương vong nào.

Nhưng không bao lâu, nơi xa dần truyền tới động tĩnh lớn.

Sắc mặt mọi người biến đổi.

Không đợi kịp Otis ra quyết sách, đại quân trùng triều đã sớm vây quanh mọi người, trùng triều dày đặc cơ hồ không đếm được có bao nhiêu con.

Mọi người nhìn sắc mặt trắng bệch, cả người phát run.

Không ai biết đại quân trùng triều này phát hiện mọi người bằng cách nào.

Bọn họ chỉ biết, đại quân trùng triều này có thể nhẹ nhàng nghiền áp mọi người.

Các binh lính thấy thế không những không sợ hãi, ngược lại chiến ý nồng đậm.

Trùng triều không ngừng thu nhỏ lại vòng vây, dần dần tới gần.

Otis nhanh chóng ra lệnh nói: "Mọi người lập tức tấn công, phá tan vòng vây.

"
Chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt thương vong lớn nhất.

Rất nhanh, nắp xe huyền phù lập tức mở ra, mọi người đứng lên bắt đầu tấn công, dốc hết khả năng tạo ra một con đường để đi qua trước khi sâu biến dị khép lại vòng vây.

Cuộc chiến cuối cùng cũng bắt đầu vào giờ phút này.

Một vài dị năng giả noi theo quân đội, cũng bắt đầu tấn công một đám sâu biến dị nhảy tới.

Cũng may số lượng sâu biến dị nhảy tới không nhiều lắm, mới có thể để mọi người có đủ thời gian thở dốc khôi phục dị năng.

Ngược lại là người thường, nhìn thấy tình cảnh như vậy lập tức sợ hãi, ngây ra đứng tại chỗ không biết phải làm sao.

Rõ ràng đã không học tập kỹ thuật chiến đấu theo lập pháp của tinh tế.

Kết quả tới khi gặp được tình huống nguy hiểm lại luống cuống.

Có binh lính liều mạng kêu: "Mau tấn công, đừng đứng ngây ra đó!"
Từng tiếng gào rống, khiến những người này cuối cùng cũng gào lên: "Ta không muốn chết ——"
Một con sâu biến dị nhanh chóng tiến lên, há miệng cắn đứt đầu của hắn, tiếng nhai tạp tạp vang lên, máu tươi từ kẽ rằng chảy ra, mọi người nhìn mà sửng sốt, càng tấn công sâu biến mãnh liệt hơn.

Bọn họ tuyệt đối không thể chết ở chỗ này được.

Người thường bị chết tựa hồ kích thích mãnh liệt tới những người khác.

Người thường vào giờ phút này mới nhận ra, nếu còn không tự bảo vệ mình, bọn họ thật sự sẽ là người đầu tiên chết ở chỗ này.

Cuối cùng, có người run rẩy tay cầm súng lên, hướng về phía sâu biến dị tiến hành tấn công, mặt đầy nước mắt gào rống: "Chết hết đi cho ta ——"
Giờ phút này Otis đang tấn công, hắn cơ hồ đem đại bộ phận áp lực trùng triều đều ôm ở trên người.

Trình độ nguy hiểm cao hơn tất cả mọi người.

Quý Vô Tu nhìn mà run sợ trong lòng, da gà đều nổi hết cả lên.

Quá xấu.

Quá xấu.

Vừa rồi, Otis và thiếu úy thay đổi vị trí, do thiếu úy lái xe, Otis thì tấn công đám sâu biến dị, không cho những con sâu biến dị đó tấn công quân đội phía sau.

Để cho quân đội có đủ thời gian thở dốc.

Quý Vô Tu cũng mau chóng bò dậy, liều mạng nắm lấy đỉnh xe leo lên trên, nhưng chân y quá ngắn, căn bản không có cách nào leo lên trên.

Y liều mạng vươn cẳng chân, mệt đến thở hồng hộc.

Otis: "! ! "
Quý Vô Tu liếc nhìn thiếu úy, thấy hắn không chú ý tới nơi này, nhanh chóng nói với Otis: "Otis, mau kéo ta lên.

"
Giọng nói tràn ngập khẩn trương.

Otis hết sức phản đối, đám sâu ngu này sẽ không chủ động tấn công cục cưng nhỏ, nó căn bản không cần tranh vào vũng nước đục này.

Quý Vô Tu biết đối phương không nỡ để mình mạo hiểm chiến đấu, nên cũng không xin Otis giúp đỡ nữa, tự lực cánh sinh, nỗ lực dùng cánh tay bám lấy đỉnh xe, liều mạng bò, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa cứng đầu.

Khiến Otis không biết làm sao, chỉ có thể một tay nhấc cục cưng nhỏ lên, dặn dò: "Cẩn thận một chút.

"
Quý Vô Tu vội vàng gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh cuồn cuộn không ngừng sâu biến dị, hít sâu một hơi, tùy ý gió thổi vào lông trên mặt, phát ra tiếng gầm gừ với sâu biến dị.


Muốn làm một cái ra oai phủ đầu.

Kết quả! !
Tiếng gầm gừ mềm mại giống như làm nũng.

Otis liếc nhìn cục cưng nhỏ, khóe miệng nhếch lên.

Lúc này Quý Vô Tu không có thời gian nhìn Otis, dùng dị năng hệ mộc cao cấp nhất của mình, triệu hồi ra từng sợi dây leo, từ mặt đất xông lên xuyên sâu biến dị thành từng chuỗi, chết không thể chết hơn.

Ngay sau đó, đám dây leo trên mặt đất tràn ngập linh tính quấn lấy sâu biến dị, giam cầm chân sâu, khi Quý Vô Tu vừa định triệu hồi ra dây leo chuẩn bị giết chết đám sâu biến dị!.

.

Otis thấy thế, nhanh chóng nổ tung đầu con sâu biến dị kia.

Một trận huyết hoa nổ tung.

Con sâu biến dị kia hoàn toàn không còn động đậy.

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, nhịn không được liếc nhìn Otis.

Mặt Otis đầy lạnh lùng, chuyên tâm tấn công đám sâu biến dị xung quanh, trong miệng lại nói: "Đừng cứ nhìn ta, chuyên tâm giết sâu.

"
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, thầm nghĩ ai thèm nhìn ngươi chứ.

Vừa phun tào vừa tiếp tục triệu hồi ra đại lượng dây leo, trói lại toàn bộ mấy con sâu biến dị, y đang thầm nghĩ muốn để Otis hỗ trợ giết chết đám sâu biến dị này.

Nhưng lời còn chưa nói ra.

Otis đã lập tức dùng dị năng giết chết đám sâu biến dị đó.

Hai mắt Quý Vô Tu lại lần nữa sáng lên.

Lập tức nhận ra biện pháp này có thể nhanh chóng hơn nhiều so với cách Otis dung dị năng công kích trên diện rộng.

Y kìm lại sức lực của mình, lại lần nữa sử dụng đúng cách, dùng dây leo tận khả năng vây khốn càng nhiều sâu biến dị.

Mà Otis sẽ luôn nhanh chóng nắm lấy cơ hội, giết chết sâu biến dị.

Rất nhanh, dựa vào phối hợp thiên y vô phùng.

Trùng triều dày đặc cuối cùng bị thanh trừ ra một con đường đi qua.

Otis cho thiếu úy chạy sang một bên, để đoàn xe phía sau nhanh chóng rút lui.

Từng chiếc xe lần lượt đi qua.

Cuối cùng đến lượt xe của dị năng giả.

Sau đó là người sống sót.

Bọn họ chạy chậm theo sau xe, mặt đầy vết máu, nhưng ánh mắt không hề khiếp sợ, tràn ngập sát ý.

Khi tất cả xe đều đi qua, Otis mới ra lệnh cho thiếu úy nhanh chóng lái xe cản ở phía sau, ngăn trở trùng triều không ngừng tới gần.

Nhưng trùng triều không sợ chết, liều mạng lao về phía trước đuổi theo.

Thề giết chết tất cả nhân loại.

Quý Vô Tu nhíu mày, nhận ra cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.

Cần phải ngăn cản chúng nó lại.

Nhưng sâu biến dị căn bản không sợ chết, cũng không sợ đau.

Chỉ dựa vào giá trị vũ lực căn bản không ngăn được chúng nó.

Sắc mặt Otis cũng dần dần trở nên ngưng trọng.

Đúng lúc này, bên người truyền tới tiếng động rất nhỏ.

Otis quay đầu, nhìn thấy cục cưng nhỏ nhà mình bò về phía trước, hắn vội vàng giữ chặt cục cưng nhỏ, trách mắng: "Đừng qua đó nữa, cẩn thận ngã xuống.

"
Cục cưng nhỏ quay đầu, dùng giọng sữa nói: "Ta nghĩ ra cách ngăn cản bọn chúng.

"
Lúc này Otis mới không ngăn cản nữa, mà là hỏi: "Cách gì?"
Cục cưng nhỏ không trả lời, liều mạng xoa khuôn mặt xù lông, phát ra tiếng gầm gừ khiêu khích với đám sâu biến dị kia.

Tất cả sâu biến dị đồng thời nhìn về phía cục cưng nhỏ, phẫn nộ rít gào.

Nhãi con đáng chết!
Quý Vô Tu không chút hoang mang, sử dụng kỹ năng [Gấu trúc làm nũng tốt số nhất] đã lâu không dùng với đám sâu biến dị.

Kỹ năng: [Gấu trúc làm nũng tốt số nhất ]
Tác dụng: Kỹ năng này là kỹ năng bị động, sử dụng làm nũng có thể kích phát 10% tỷ lệ xác xuất "gấu trúc làm nũng tốt số nhất, sinh vật bị làm nũng sẽ đồng ý tất cả các yêu cầu không hợp lý của ngài, ngoại trừ ăn kức!
Otis trơ mắt nhìn cục cưng nhỏ nhà mình thay đổi phong cách, đột nhiên che mặt lại liều mạng làm nũng.

Kết quả giây tiếp theo.

Nó nhanh chóng chuyển sang một tư thế bán manh khác.

Nằm xuống hôn gió với đám sâu phía sau, vẻ mặt nhộn nhạo.

Thời gian 10 giây ngắn ngủi, nó đã chuyển thành những tư thế hoàn toàn khác nhau.

Giống như phía trước thực sự có máy ảnh, đang răng rắc răng rắc chụp ảnh.

Otis lập tức cảm thấy khó chịu.

Từ trước tới nay cục cưng nhỏ chưa từng cẩn trọng bán quá nhiều manh như vậy đối với mình.

Nhưng vào lúc này, đám sâu biến dị đang rít gào, lập tức cứng đờ thân thể.

Mắt mở lớn.

Nhìn chằm chằm Quý Vô Tu không ngừng chuyển các tư thế bán manh, cuối cùng không nhịn được bắt đầu run rẩy và nôn mửa.

Dáng vẻ kia giống như nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm nhất trên đời.

Từng trận nôn khan một trận tiếp một trận.

Nôn đến tối tăm trời đất.

Đừng nói là đuổi theo đoàn xe, chỉ muốn nhịn cảm giác buồn nôn thôi đã rất khó.

Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, tiếp tục điên cuồng bán manh.

Đám sâu biến cảm thấy hai mắt cực kỳ đau đớn.

Không nhịn được che lại mắt bắt đầu điên cuồng gầm rú!
Quá xấu! !
Quá xấu! !
Otis: "!!!"
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.