Tiết phủ.
Tiết Viễn nằm trên giường, nghe hắn nói liền không nhịn được cười: “Y nói với ngươi như vậy?”
Thường Ngọc Ngôn nhíu mày lại: “Phải gọi là Thánh Thượng.”
Đầu gối Tiết Viễn được băng bó bằng thuốc bổ, bên trên còn thấy được tia huyết sắc mờ mờ, nhưng trên mặt hắn lại không chút cảm xúc, tùy tay chỉ vào miệng vết thương của mình, cười như không cười nói: “Đây chính là do Thánh Thượng phạt.”
“Không thể nào?!” Thường Ngọc Ngôn phản bác theo bản năng, lại nhíu mày nghĩ nghĩ: “Có phải ngươi làm sai chuyện gì hay không?”
Tiết Viễn liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Hôm nay Thánh Thượng triệu ngươi vào cung có việc gì vậy?”
Thường Ngọc Ngôn vừa nghe, trên người lại bất giác căng cứng, khuôn mặt nóng bừng lên: “Thánh Thượng triệu ta vào cung hầu hạ, để ta cùng ngài đi thưởng tuyết.”
“Thưởng tuyết?” Đôi tay Tiết Viễn chống xuống giường, hay tay mạnh mẽ hữu lực, cơ bắp lộ ra nâng thân mình ngồi dậy, hai đầu ngón tay hắn gõ gõ đùi, như suy tư gì đó: “Có thể coi trọng ngươi ở chỗ nào chứ?”
Ở trong mắt Tiết Viễn, Hoàng Đế này không giống người sẽ làm chuyện gì vô dụng, ngay cả tên chó điên là hắn đây cũng dám trêu chọc, chọc hắn thì cũng thôi đi, ít nhất như tiểu hoàng đế nói, hắn vừa anh tuấn lại vừa tài giỏi.
Nhưng thật kỳ lạ, Thường Ngọc Ngôn thì có cái gì chứ.
Một kẻ đọc sách, một hương vị cổ hủ tầm thường, Thường Ngọc Ngôn có thể có ích lợi gì a?
Thế nhưng chính người vô dụng như vậy, Hoàng Đế lại triệu hắn vào thưởng tuyết.
Còn tướng tài tương lai như Tiết Viễn, Hoàng Đế không thèm chớp mắt một cái đã phạt hắn quỳ đến đầu gối đầy máu.
Thường Ngọc Ngôn nghe những lời này rõ ràng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tiết Viễn, ngươi nói thế là có ý gì?”
Tiết Viễn thong thả ung dung nói: “Ngươi có thể có cái rắm gì dùng được?”
Thường Ngọc Ngôn tức giận đến trừng người: “Cho dù ta không phải là danh dương thiên hạ, nhưng ít nhất cũng có một chút danh tiếng, ngày ta lập quan, người đến chúc mừng đông đến nỗi kinh động đến cả quan phủ.
Còn nữa, ta vẫn luôn có tài, khi nào kỳ thi đình kết thúc, ngươi cứ chờ ta ôm danh hiệu Trạng Nguyên về đi!”
Nói xong, hắn “đụng trái đụng phải” mà đứng dậy, tức giận phất tay áo rời đi.
Tiết Viễn vuốt cằm, đợi đến khi thân ảnh của Thường Ngọc Ngôn hoàn toàn biến mất, hắn mới cười một tiếng: “Trạng Nguyên?”
Tiểu hoàng đế kia muốn một tên giả văn nhân làm Trạng Nguyên thì có ích gì chứ?
Hai chân Tiết Viễn rời giường, đứng thẳng trên mặt đất, hai tay hắn chắp sau lưng, chậm rãi đi tới bên cửa sổ.
Đầu gối băng vải trắng lấm thấm chút máu tươi, cảm giác đau đớn như vậy đối với Tiết Viễn mà nói khá là mới mẻ.
Từ nhỏ lăn lộn trong quân doanh mà lớn lên, đối với hắn, binh mã mạnh mới đại biểu tất cả.
Tiết phủ ba đời trung lương, nghe thì khá tốt, kỳ thật đều là cái thanh danh muốn mạng, ngày ấy hắn ném bình rượu, cũng không phải thật sự muốn ném Hoàng Đế, mà đợi sau khi y đi qua mới ném là để xem xem thái độ của Hoàng Đế với Tiết gia như thế nào.
Tiết Viễn vuốt cằm suy tư, nhớ tới khuôn mặt của tiểu hoàng đế, tuy rằng chưa đủ lông đủ cánh, nhưng lớn lên so với nữ tử còn xinh đẹp hơn.
Chỉ là tính tình che dấu quá sâu.
Là bởi vì Tiết phủ nên đối tốt với hắn, hay là vì ba đời trung lương mà cần thiết phải đối tốt hắn?
Chử Tầm đại nhân đã dẫn người xuất phát đi Hoàng Hà, trong thời gian này Giám Sát Xứ sẽ cung cấp cho Chử Tầm tin tức mới nhất.
Để bồi dưỡng người của Giám Sát Xứ, Cố Nguyên Bạch đã bỏ ra một bó tiền lớn, những người này không chỉ phải biết chữ, luyện võ, cưỡi ngựa bắn cung, mà còn phải học tập binh thư, địa lý và theo dõi mai phục, đủ các phương diện kỹ xảo.
Ngoại trừ giáo dục, Cố Nguyên Bạch cũng cực kỳ chú ý đến thức ăn của bọn họ, so với nuôi quân còn muốn xem trọng hơn.
Đồ ăn chay mặn phối hợp lẫn nhau, gạo cũng phải dùng loại gạo tốt, thịt tất nhiên không thể thiếu, dưỡng đến nỗi đám người của Giám Sát Xứ người nào người nấy đều có thân hình cường tráng hữu lực, bọn họ khỏe mạnh, liền đại biểu Cố Nguyên Bạch khỏe mạnh.
Chuyện mưa nửa tháng ở tít ngàn dặm xa xôi có thể truyền đến được kinh thành, tác dụng của những người này chắc chắn không thể thiếu.
Chuyện phòng chống lũ lụt, Cố Nguyên Bạch tạm thời buông xuống, bây giờ chuyện quan trọng nhất là kỳ thi hội sắp tới.
Trong khoảng thời gian lâm triều này, các vị đại thần vô cùng lo lắng về đợt giá rét ở kinh thành.
Đợt giá rét này quá dữ dội, cho nên không ít vị thượng thư hy vọng sẽ cho phép các thí sinh được mặc thêm quần áo, cũng tăng thêm than đá sưởi ấm, còn tu sửa lại trường thi một phen.
Đặc biệt là các vị đại thần có con cháu trong nhà tham gia đợt thi này, hiển nhiên cực kỳ cố gắng, trên triều nửa phần cũng không chịu nhượng bộ.
Thánh Thượng có lòng, trường thi vốn đã sắp tu sửa xong, tăng số lượng than ấm cũng phê duyệt.
Nhưng còn chuyện cho phép các sĩ tử mặc thêm quần áo thì bị không ít thần tử can ngăn.
Lúc trước chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, mùa đông ở kinh thành vẫn luôn rét lạnh kéo dài, có đôi khi kéo đến tận mùa xuân vẫn chưa dứt, Hoàng Đế có lòng tốt lại không ít, cũng từng cho phép sĩ tử mặc thêm quần áo.
Nhưng sau đó lại phát hiện rất nhiều sĩ tử đem phao khâu đầy bên trong, bởi vì quần áo nhiều nên kiểm tra khá là phiền phức, cuối cùng lòng tốt của Hoàng Đế lại bị đám người đọc sách có nhân phẩm thấp kém lợi dụng để gian lận.
“Thánh Thượng.” Thần tử khuyên nhủ: “Trước đây cũng không phải chưa từng có đợt rét lạnh, chỉ cần tăng thêm than đá, tu sửa trường thi là đủ rồi.”
Nhưng năm nay, đợt rét lạnh có phần lợi hại hơn, kỳ thi hội của triều Đại Hằng kéo dài ba ngày, thí sinh ăn ở trực tiếp trong trường thi, nếu trong thời gian đó chẳng may nhiệt độ giảm hay tuyết rơi thì sẽ khiến không ít người bị phong hàn, thậm chí có khả năng mất cả mạng.
Rốt cuộc thì Cố Nguyên Bạch vẫn là đau lòng nhân tài, cuối cùng y hạ lệnh, cho phép sĩ tử mặc thêm nhiều quần áo.
Đạo thánh chỉ này vừa ra, toàn bộ sĩ tử khắp kinh thành đều hoan hô nhảy múa, hai mắt rưng rưng cảm kích Thánh Thượng có lòng.
Các sĩ tử vốn có sức khỏe không tốt, không thích nghi được với thời tiết ở kinh thành lại càng kích động hơn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất không ngừng nói: “Thánh Thượng nhân từ, Thánh Thượng vạn ân!”
Một bộ quần áo đơn bạc, ở trong trường thi rét lạnh càng có thêm hy vọng được sưởi ấm.
Thánh Thượng không màng quần thần khuyên can, vẫn quyết định nới lỏng giới hạn, đây chính là biểu hiện rõ ràng nhất cho lòng thương yêu của Thánh Thượng.
Nghĩ tới sự quan tâm lo lắng của Thánh Thượng, lòng nhiệt tình của những người đọc sách lại càng cháy bừng bừng.
Đương nhiên, Cố Nguyên Bạch nhân tử với bọn họ, không có nghĩa sẽ cho bọn họ mượn cơ hội gian lận.
Nếu kẻ nào vẫn có gan dám làm như thế, dám nhân cơ hội để gian lận, vậy thì thứ chờ đợi hắn sẽ là xử phạt so với phế bỏ công danh càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng Cố Nguyên Bạch không ngờ việc thiện y làm hôm nay, về sau sẽ trở thành một chuyện đáng chê cười.
Thời gian trôi thật nhanh, cuối cùng cũng tới ngày thi.
Từ sáng sớm, Chử Vệ đã tỉnh dậy, thản nhiên luyện một bộ võ thuật trong viện, đến khi cả người toát một tầng mồ hôi mỏng mới dừng lại.
Sau khi rửa mặt xong, lại thấy mẫu thân đang kiểm tra đồ đạc mang theo một lượt, đây đã là lần kiểm tra thứ năm rồi, Chử Vệ cũng có chút bất đắc dĩ: “Nương, không cần khẩn trương như thế.”
“Sao nương có thể không khẩn trương!” Chử phu nhân cao giọng phản bác, lại khẩn trương hề hề cúi đầu tiếp tục đếm: “Khăn tay, giấy thi, lương khô……”
Chử Vệ cũng đành mặc nàng, trầm mặc ngồi ăn cơm, sau đó gã sai vặt mới vác đồ lên, cùng thiếu gia đến trường thi.
Chử phu nhân tiễn hắn đến cửa, chắp tay trước ngực mà cầu trời khấn phật phù hộ, trong lòng thấp thỏm: “Mong con ta thuận lợi qua kỳ thi hội.”
Sĩ tử vào kinh tham gia rất đông, bởi vậy trường thi chia thành nhiều đợt, vận khí của Chử Vệ không tốt, lại phải thi ngay vào sáng sớm, sau đó ở bên trong chờ đợi suốt một ngày.
Thời điểm tới xếp hàng trước cửa, Chử Vệ liền bảo gã sai vặt đi về, sau đó tự mình vác đống đồ lên, sống lưng thẳng tắp đứng trong hàng người.
Tướng mạo của hắn vốn đặc biệt bắt mắt, khí chất lại như minh nguyệt sáng trong, phong độ nhẹ nhàng, khiến rất nhiều người đứng đây đều chú ý tới hắn, sau đó khẽ thì thầm to nhỏ, không bao lâu liền rõ đây chính là đệ nhất mỹ nam nổi tiếng khắp kinh thành – Chử Vệ.
Đứng cách đó không xa chính là người đưa bạn tốt – Thang Miễn đi thi, thế tử Bình Xương Hầu – Lý Duyên, là người đầu tiên để ý tới chỗ ồn ào này, sau khi vừa nhìn rõ, hắn liền dung vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa mà vỗ vỗ vai Thang Miễn: “Thang Miễn, thế mà Chử Vệ cũng tham gia lần thi này đấy, ngươi còn có khả năng đoạt được xếp hạng cao sao?”
Thang Miễn cũng nhìn thấy Chử Vệ, hắn nhăn mày lại, sau đó lại thả lỏng: “Hắn đã bảy năm không tham gia khoa cử rồi, trong thời gian bảy năm này, ta không tin học thức của hắn vẫn tốt như xưa, Chử Vệ muốn thi liền thi đi, cũng không uy hiếp được ta.”
Chử Vệ nghiêng người ra sau, lỗ tai chợt động, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Thang Miễn.
Thang Miễn và Lý Duyên cũng không phát hiện ra, Lý Duyên tiếp tục nói: “Trong học phủ, mỗi lần xếp hạng ngươi đều đứng thứ nhất thứ hai, lần này có nắm chắc được danh Trạng Nguyên không?”
Thang Miễn cẩn thận nói: “Ta nghe nói nhi tử của Đại Lý Tự thiếu khanh – Thường Ngọc Ngôn cũng tham gia lần thi hội này, văn chương thơ phú của hắn, ta cũng từng đọc qua rồi, đối với ta mà nói hắn chính là một kình địch.”
Lý Duyên không khỏi ghen tị nói: “Dù sao chỉ cần có xếp hàng liền được Thánh Thượng đích thân triệu kiến rồi.”
Thang Miễn nghe vậy cũng không khỏi có chút kích động, cả người khẩn trương lên, nhưng rất nhanh đã giả vờ chấn định lại: “Ta nhất định sẽ làm Thánh Thượng nhìn ta với ánh mắt khác.”
Từ sau lần đá cầu trước, hắn chỉ có thể thông qua bức họa để nhìn thấy Thánh Thượng.
Nhưng bộ dạng của người trong bức họa sao bằng được một phần mười người thật chứ?
Thánh Thượng ngoài đời chính là ánh sáng nhật nguyệt, muốn được nhật nguyệt nhớ đến, Bảng Nhãn không đủ, Thám Hoa cũng không đủ.
Bằng việc hắn chưa lập quan, nếu có thể trúng Trạng Nguyên.....!
Trong lòng Thang Miễn lại lửa cháy bừng bừng.
Chử Vệ bình tĩnh không chút gợn sóng mà dời tầm mắt đi, sau đó rũ mắt xuống, che khuất ý cười nhạo cùng khinh thường bên trong.
Vai hề nhảy nhót cũng thật dám mở tưởng a.
Khi trường thi bắt đầu tổ chức, Cố Nguyên Bạch trong đại nội cũng nhận được tin tức.
Y tinh tế nghe bẩm báo, thật lâu sau, đôi môi nhạt màu mới gợi lên, lộ ra mộ nụ cười vừa lòng: “Không tồi.”
Điền Phúc Sinh bưng đến một bát canh bổ cho y, thấy Thánh Thượng cao hứng, cũng nhịn không được vui sướng theo: “Thật không uổng phí lòng yêu thương của Thánh Thượng, những sĩ tử này đều thành thành thật thật, các sĩ tử đợt sau cũng có thể hưởng thụ che chở một chút.”
Cố Nguyên Bạch gật đầu, đem những chính vụ đã xử lý xong đặt sang một bên: “Trẫm cũng nên cân nhắc đề mục thi đình của bọn họ rồi.”
Điền Phúc Sinh cầm một tập sách đến, bên trong tập sách này ghi lại vô vàn đề mục thi, Cố Nguyên Bạch tùy tiện lật vài tờ, lắc lắc đầu nói: “Bất luận nhìn bao nhiêu lần, không có dấu chấm câu vẫn thật bất tiện.”
Điền Phúc Sinh nghi hoặc nhìn Thánh Thượng, “Dấu chấm câu?”
Cố Nguyên Bạch: “Không có gì.”
Dấu chấm câu, chính là dấu chấm, theo như lời cổ nhân chính là “Ngắt câu”.
Nhưng dấu chấm câu này không dễ lấy ra, cũng không dễ đưa vào sử dụng.
Từ xưa đến nay một vài học thuyết đơn lẻ vẫn luôn bị trường phái học thuật lũng đoạn, đó chính là dấu chấm câu.
Ví dụ như câu “Dân khả sử do chi bất khả sử tri chi.*” có thể dùng dấu chấm câu ngắt ra làm hai câu khác nhau, một là “Dân khả sử, do chi; bất khả sử, tri chi”, hai là “Dân khả, sử do chi; bất khả, sử tri chi”
* Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi: Có thể ép buộc dân theo đường lối của mình, nhưng không thể cấm đoán suy nghĩ của con người
民可使由之不可使知之: câu gốc đây, còn câu có dấu cách thì thêm dấu theo như bên trên thôi, ai hiểu hai câu này giúp tui với ạ T^T
Trường phái khác nhau có cách ngắt câu khác nhau, tự nhiên ý nghĩa cũng khác nhau.
Nếu để mọi người sử dụng dấu chấm câu, như vậy sẽ khiến cho những trường phái học thuật này chấn động, rốt cuộc cái nào đúng cái nào sai, tại sao người khác lại sai? Tại sao bọn họ lại phải cho thiên hạ biết cách ngắt câu của mình?
Trường phái học thuật sở dĩ gọi là trường phái bởi vì những điểm độc quyền do nền văn hóa độc đáo của bọn họ đem lại, học sinh muốn học tập tri thức nhất định phải cống hiến hết mình, khi càng có nhiều người học thì trường phái liền biến thành học thuật.
Cho dù có quan học, cũng không ngăn được sự xuất hiện và phát triển của trường phái học thuật.
Học cái này nhất định phải là người có tri thức, bọn họ sẽ thống nhất cách ngắt câu, thống nhất cách hiểu đối những điều thánh nhân nói, bây giờ, nếu Hoàng Thượng đột nhiên lấy dấu chấm câu ra, vậy thì cách đọc những văn chương sẽ không giống với cách đọc trước đó, sẽ khiến cho những người trong trường phái học thuật bất mãn.
Dựa vào cái gì người sai là bọn ta? Bọn ta tốn nhiều thời gian, tinh lực cùng vật chất để học tập như vậy, nếu không có tác dụng gì thì chẳng phải tốn công vô ích rồi sao?
Thậm chí những phe phái giống trường phái cũng sẽ bất mãn, dựa vào cái gì phải đem những tri thức mà bọn ta tích lũy được công bố thiên hạ? Đời đời chúng ta vất vả tích lũy, sao có thể chớp mắt một cái đã trở thành vật sở hữu chung của cả thiên hạ được?
Đưa ra dấu chấm câu, chính là động vào miếng bánh của bọn họ, trường phái học thuật tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Dấu chấm câu là thứ tốt, nhưng hiện tại Cố Nguyên Bạch không thể lấy ra được.
Thời điểm bên trong bình an, bên ngoài không có cường địch, Hoàng Đế có năng lực cường đại thì mới là lúc động đến học phái, tiến hành cải cách học thuật.
Cố Nguyên Bạch lật hai hai trang của tập sách, nhấp một ngụm trà, nhận ra suy nghĩ của mình liền không khỏi bật cười.
Cho dù y đã nói sẽ “ăn chay”, nhưng lại giống như một người nghiện đường nói muốn cai đường, một người nghiện thuốc nói sẽ cai thuốc.
Bên ngoài mạnh miệng nói thế, nhưng cố tình thân thể lại thành thành thật thật, hoàn toàn chính là tâm khẩu bất nhất, nói một đằng làm một nẻo.
*ăn chay ở đây ý nói là như phật, an phận bình bình mà sống, không làm cái gì ấy.
Tác giả có lời muốn nói: Cố nguyên bạch: Trong lòng ta chỉ có sự nghiệp.
Về sau Tiết xa:…… Lão tử cầu xin ngươi nhìn xem lão tử liếc mắt một cái.
Gỡ mìn: Công thật sự thực cẩu, trời sinh phản cốt, sau văn cũng có nói vì cái gì như vậy cuồng nguyên nhân.
Bỏ văn nhắn lại đại gia cũng thỉnh tâm bình khí hòa, tác giả viết văn không logic, không cần thiết khí chính mình ảnh hưởng người khác
Edit có lời muốn nói: Chương này làm tui đau đầu thật sự luôn á T^T.