Mục đích của Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ chỉ là thắng Tây Hạ một trận.
Một là phải dùng một hồi đại thắng để kinh sợ địa phương, để thuận lợi mà thực thi một loạt chính sách sau khi về nước. Hai là muốn mượn cơ hội này tiến binh Tây Hạ, đem quốc gia đang đứng trên thời kỳ sụp đổ lại có rất nhiều thứ tốt này thu về dưới trướng.
Thanh danh, dân tâm, Cố Nguyên Bạch rất tham lam, cho tới bây giờ, những thứ đó hắn đều muốn.
Dùng cách mà tất cả mọi người đều mong muốn, giảm bớt áp lực quân nhu cho Đại Hằng, hơn nữa có thể trấn áp ảnh hưởng của địa chấn.
Đến nỗi có thể thả Lý Ngang Dịch.
Cố Nguyên Bạch nheo mắt, nhìn bóng dáng Lý Ngang Dịch một mình rời đi.
Hắn giương cung, mũi tên nhọn nhắm vào Lý Ngang Dịch, cung tên kéo căng, lại bình tĩnh mà hạ tay xuống.
Cố Nguyên Bạch còn muốn dùng cái chết của hoàng đế Tây Hạ để làm một màn ngụy trang.
Lý Ngang Dịch còn có tác dụng, đế vương Đại Hằng nhân từ có thể cho hắn thêm một ngày sống sót.
Đợi đến khi Lý Ngang Dịch chết, Cố Nguyên Bạch sẽ phái người nói với hắn. Không phải hắn bại bởi thiên mệnh vô căn cứ, mà là bởi vì một ngày này, một trận chiến này, Cố Nguyên Bạch đã chuẩn bị từ rất lâu.
Thiên mệnh nào có để mắt ngươi, để mắt đến ngươi chính là Cố Nguyên Bạch.
- -------------------
Hai tháng sau.
Tây Hạ, Huệ Ninh, phủ Thành thái thú.
Đinh Yển ngẩng đầu lên từ quần áo mùa đông dày nặng, nhẹ nhàng gõ cửa phủ thái thú.
(oke lại là một acc clone khác của anh ta =))))))
Thái thú Hàn Uấn đã chuẩn bị rượu ngon chờ y, Đinh Yển cởi áo choàng cùng áo khoác giao cho tiểu tư, người ngoài nhỏ giọng lui ra, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Hàn thái thú nâng chén cùng Đinh Yển, cảm thán nói: "Tử Nham huynh, lúc trước huynh nói đúng. May mà ta nghe huynh nói xong liền cho đóng cửa thành trước, mấy thành trì gần biên giới kia đều đã bị người Đại Hằng công phá."
Dùng tên giả Lưu Hiền - Đinh Yển hơi hơi mỉm cười, cũng nâng chén cùng hắn, "Là nhờ Hàn huynh tin tưởng ta."
Nói xong, y tựa hồ nhớ tới những ngày không được người ta tín nhiệm, nặng nề mà thở dài.
Hàn Uấn trấn an y vài câu, Đinh Yển lắc đầu, không muốn nhắc lại, "Nước mất nhà tan ở trước mắt, phủ Hưng Khánh vẫn còn ăn chơi đàng điếm, mặc kệ sự đời."
Phủ Hưng Khánh ở trong vương thành của Tây Hạ, giờ phút này chủ nhân của vương thành chính là mẫu thân của con trai nhỏ nhất của tiên đế, được người ta gọi là tiểu vương phu nhân.
Hàn thái thú nghe vậy, thần sắc không khỏi tối sầm lại, "Tin tức bệ hạ đã băng hà truyền về còn chưa tới nửa tháng, bọn họ đã biến vương đô thành bộ dạng như vậy."
Đinh Yển thở dài, "Hàn huynh, huynh vẫn luôn ở thành Huệ Ninh đóng cửa không ra ngoài, đương nhiên không biết tình hình bên ngoài. Phủ Hưng Khánh nói là ăn chơi đàng điếm, kỳ thật chỉ là lừa mình dối người. Hoàng đế Đại Hằng được lòng người, nghe nói không ít thành trì bị công phòng ở biên giới kia, đều là thái thú huyện lệnh tự mình mở cửa thành. Tiếp tục như vậy, quân đội Đại Hằng sớm muộn gì cũng đánh tới thành Huệ Ninh."
Hàn thái thú trầm mặt nhấp một ngụm rượu nóng, "Hắn muốn đánh cứ đánh, bệ hạ với ta có ân, ta dù có chết cũng phải bảo vệ thành Huệ Ninh. Thành Huệ Ninh dễ thủ khó công, cho hắn năm tháng hắn cũng không công được!"
"Huynh vẫn chưa biết sao," Đinh Yển giơ cái chén ở bên môi, hạ giọng nói, "bệ hạ ngự giá thân chinh, tuyết lớn liên miên hai mươi ngày ngăn cản đường đi, thật vất vả mặt trời mới lên cao, bệ hạ phái binh tiến công Đại Hằng, lại gặp phải địa long xoay người. Sau đại nạn, người Đại Hằng bắt được bệ hạ, hoàng đế Đại Hằng nhân thiện, cảm thấy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì thực sự bất nghĩa, liền sai người thả bệ hạ. Ai ngờ đến ngày thứ hai, bệ hạ ngược lại là bị võ tướng Trịnh Triết Phái của triều ta dùng một mũi tên giết hại."
Hàn thái thú buông chén rượu xuống, giận không thể át, "Ta sao có thể không biết! Đại Hằng có một văn nhân tên là Thường Ngọc Ngôn, viết văn chương trào phúng bệ hạ phạm vào trời phạt, từ tuyết lớn đến địa long, tất cả đều là giáng tội xuống bệ hạ chúng ta, văn chương đều đã từ Đại Hằng truyền tới Tây Hạ, ta càng đọc càng giận dữ, rõ ràng là nói bậy!"
Hắn nói xong liền nhìn về phía Đinh Yển, muốn tìm kiếm sự đồng cảm, "Tử Nham huynh, huynh nói xem, đây có phải là vu oan giá họa hay không?"
Đinh Yển lại trầm mặc.
Hàn thái thú sửng sốt, "Tử Nham huynh?"
Thật lâu sau, Đinh Yển mới nói: "Hàn huynh, nếu ta nhớ không nhầm, huynh và võ tướng Trịnh Triết Phái từng bởi vì cùng khuyên nhủ tiên đế cấm hương mà bị giam giữ ở trong đại lao?"
Hàn thái thú gật đầu.
"Khi ta từ phủ Hưng Khánh quay về, phủ của Trịnh tướng quân đang bị xét nhà chém đầu, đại nhi tử Trịnh Văn Tài thanh danh truyền xa, vốn rất sùng kính bệ hạ, cảm tạ bệ hạ xóa bỏ ô danh cho mọi người, còn viết nhiều văn chương ca tụng ân đức và tầm nhìn của bệ hạ. Nhưng ngày hắn bị chém đầu ấy, lại bộ dáng dữ tợn, gào thét nói hắn có mắt không tròng, nói......"
Hàn thái thú thúc giục, "Nói cái gì?"
"Nói rằng người buôn bán hương độc ở Tây Hạ, làm tiên đế và đông đảo thần dân hãm sâu vào hương độc thành nghiện, chính là đương kim bệ hạ." Đinh Yển nói một câu kinh người.
"Hàn huynh đừng vội, tại hạ cũng cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ." Đinh Yển bình tĩnh nói, "Bệ hạ ôn hòa, đều có ân với hai ta. Chỉ là tại hạ lại không nghĩ ra, Trịnh tướng quân luôn có thù báo thù, có ân báo ân, binh quyền trong tay ông ta không nói hai lời liền giao cho bệ hạ, vì sao lúc này lại bắn tên về phía bệ hạ? Ta trái lo phải nghĩ mà không ra, cũng không tin lời của Trịnh gia, chỉ cảm thấy chẳng lẽ là tiểu vương phu nhân đã làm chuyện gì xấu xa, khiến cho Trịnh tướng quân không thể không làm như vậy?"
"Đúng, đúng đúng." Hàn thái thú tinh thần mất tập trung mà ngồi xuống, "Nhất định là bà ta đã dùng thủ đoạn gì đó."
Đinh Yển yên lặng uống rượu, đợi rượu đủ cơm no, liền xin cáo lui đi nghỉ ngơi trước.
Ban đêm, Hàn thái thú vẫn nghĩ về lời của Đinh Yển, mỗi khi nghĩ tới câu bệ hạ chính là người buôn bán hương độc, liền cảm thấy toàn thân phát lạnh. Hắn lăn qua lộn lại mà ngủ không yên, khiến cho phu nhân đang ngủ bên cạnh cũng bị thức giấc.
Phu nhân không kiên nhẫn mà đập hắn một cái, "Ông không ngủ được là lại suy nghĩ cái gì?"
Hàn thái thú không nhịn được nói lại lời ban ngày của Đinh Yển cho nàng nghe, "Tử Nham huynh trực tiếp nghe được đại nhi tử của Trịnh Triết Phái nói như vậy......"
Phu nhân trầm mặc một lúc lâu, "Tướng công, ta nói một câu ông chớ có tức giận. Cho dù hương độc này không liên quan đến bệ hạ, khi hắn chưa xưng đế là một bộ mặt, sau khi xưng đế lại mang một bộ mặt khác. Ai có thể ngờ được người đăng cơ chính là hắn? Người này thật sự cao thâm khó đoán, ông ấy à, không cẩn thận sẽ giẫm phải vũng bùn đấy."
Hàn thái thú nghiêm túc, "Nói bậy."
"Ta nói bậy hay không trong lòng ông hiểu rõ nhất." Phu nhân nói, "Cho dù bệ hạ và quốc hương không liên quan, hiện giờ Tây Hạ cũng đã loạn. Ông muốn thay vương thành liều chết bảo vệ thành Huệ Ninh, còn không bằng chờ binh lính Đại Hằng đánh tới rồi chủ động mở cửa thành. Đối với thành trì đầu hàng, người Đại Hằng có lễ lại nhân nghĩa, binh lính nhất đẳng nhất quy củ, không lấy một cái lông gà của người dân. Bọn họ ít nhất so với thổ phỉ cường đạo, so với quân phản loạn còn tốt hơn, những việc này người trong thiên hạ đều biết. Nếu ông muốn vì bệ hạ đã mất mà kính trung, cũng phải xem người dân trong thành có chịu cùng ông tử thủ thành trì hay không."
Hàn thái thú không nói nên lời.
Tây Hạ vốn là bởi vì chuyện quốc hương mà đã chịu một đòn nghiêm trọng, khắp nơi lớn nhỏ bạo động. Hiện giờ bệ hạ đã chết, vương thành gây sóng gió nhất thời, người Đại Hằng xâm lấn, ngược lại là cho một người dân đang phải chịu khổ một hy vọng giải thoát.
Thậm chí càng nhiều người dân đều đang mong chờ nhân nghĩa chi sư đến.
Hàn thái thú trằn trọc một đêm.
Ngày hôm sau, hắn liền cùng Đinh Yển đi xem xét dân tình trong thành.
Liên tiếp năm ngày sau, Hàn thái thú tiều tụy cực kỳ. Đúng lúc này, vương thành lại xảy ra một chuyện lớn táng tận lương tâm.
Quân đội mà tiểu vương phu nhân phái đi chống trả Đại Hằng thất bại, bà ta vậy mà lại giết sạch tướng quân chủ soái cùng đại thần vận chuyển lương thực quân nhu, quan viên trong triều hiện giờ ai nấy đều cảm thấy bất an.
Hàn thái thú thở dài không thôi, mà quan hệ giữa bệ hạ mà hắn nguyện trung thành và quốc hương Tây Hạ, càng làm cho hắn cảm thấy trầm trọng. Hoài nghi như cây đại thụ bắt đầu sinh trưởng, càng nghĩ lại càng cảm thấy có điểm kỳ lạ.
Thật sự không liên quan chút nào đến chuyện của bệ hạ sao?
———————
Quân đội Đại Hằng khí thế tăng vọt, cùng mười vạn thủ bị quân hội hợp, càng thành một nhánh quân đội sĩ khí cao cường.
Nhánh quân đội này ba tháng sau mới tới thành Huệ Ninh. Người dân trong thành tránh sau cửa nhà, từ khe cửa mà nhìn quân đội Đại Hằng. Thái thú Hàn Uấn vốn tính toán lợi dụng ưu điểm địa thế mà thề sống chết thủ vệ thành trì, lại trầm mặc mà mở cửa thành.
Cố Nguyên Bạch cho hắn lễ ngộ, binh lính Đại Hằng cũng kỷ luật nghiêm minh như trong lời đồn.
Tình cảnh trong ngoài đều không phải người mà thái thú Hàn Uấn cho rằng mình sẽ phải chịu không hề phát sinh, cục diện binh lính Đại Hằng đánh cướp cường đoạt người dân cũng không hề xảy ra.
Hắn kinh sợ mà chiêu đãi hoàng đế Đại Hằng, cùng Cố Nguyên Bạch nói chuyện một hồi, nhiều lần muốn giao ra quyền thống trị thành Huệ Ninh.
Cố Nguyên Bạch lại cười, nói: "Không vội."
Cố Nguyên Bạch cứ chiếm lĩnh một thành trì, đều phải ở lại một thời gian.
Thống kê hộ tịch, bài trừ tai hoạ ngầm. Vì về sau sẽ cải cách học phái, nhân cơ hội này cần xây dựng trường công. Đại Hằng luôn có nhiều chính sách ưu đãi cho người dân, mỗi một tòa thành trì đều phải bãi bỏ chính sách cũ và tái lập lại. Quan viên Đại Hằng sẽ tới nơi này làm quan, quan viên cũ hoặc là chuyển đi, hoặc là xem năng lực có thể ở lại hay không, nhưng vì để miễn đi phiền toái không cần thiết, Cố Nguyên Bạch đều sẽ đưa quan viên chủ động đầu hàng đến một chỗ khác nhậm chức.
Còn có một ít cường hào chiếm cứ tài nguyên quốc gia, đã trở thành u ác tính.
Đất đai một lần nữa phân chia lại cho người dân, chỉnh đốn Tây Hạ so với Đại Hằng dễ dàng hơn nhiều, hai mươi vạn đại quân ở ngoài thành, ai dám không nghe lời?
Mà người dân chỉ cần kiếm được chỗ tốt, thì sẽ khăng khăng một mực đối với Đại Hằng.
Khi quân đội Đại Hằng đang chỉnh đốn thành Huệ Ninh, Đinh Yển âm thầm bái kiến Thánh Thượng, sau đó phủ thêm áo khoác, phong trần mệt mỏi mà ra khỏi thành.
———————
Cố Nguyên Bạch đang nhìn Tiết Viễn uống thuốc.
Tiết Viễn năm tháng trước chỉ có thể nằm ở trên giường bất động, hiện tại sớm đã lành lặn. Y bị Cố Nguyên Bạch nhìn chằm chằm đến mức đốt ngón tay cứng đờ, da đầu tê dại, không nhịn được nói: "Thánh Thượng, không uống có được không?"
"Không thể." Cố Nguyên Bạch nâng tay áo, xương cổ tay hơi lộ ra, mặt mày ôn hòa, "Ngươi còn chưa khỏe."
Tiết Viễn theo bản năng nói: "Mấy vết thương nhỏ này, ba tháng trước sớm đã khỏi——"
Y trông thấy Cố Nguyên Bạch rũ mắt xuống, cái bóng vừa che khuất đi, chính là vài phần thương tâm khó nén.
"—— ta uống." Tiết Viễn một búng tay cũng không chần chừ, y ném luôn thìa, vùi đầu hai ba ngụm đã uống hết một bát thuốc, thật cẩn thận nói, "Ta uống xong rồi, ngươi đừng đau lòng."
Lặn lội đường xa trong thời gian dài, Thánh Thượng chưa từng nhiễm phải chút gió cát. Như viên ngọc sắc bén được mài giũa đến càng thêm nhẵn nhụi, lóe lên ánh sáng ấm áp thấm nhập nhân tâm, làm cho Tiết Viễn chỉ cần vừa trông thấy, đáy lòng đã đau xót.
Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua bát thuốc, vui vẻ mà cong cong hai mắt.
Tiết Viễn không khỏi tiến lên, "Ta thật sự đã khỏe lại rồi."
"Thương gân động cốt một trăm ngày." Cố Nguyên Bạch đứng dậy đi xử lý chính vụ, "Ngươi phải nghe lời ta."
"Được, nghe ngươi." Tiết Viễn theo sau, "Thánh Thượng bảo ta uống đến khi nào thì ta liền uống đến khi đó."
Cố Nguyên Bạch khóe miệng cong lên, rút ra một xấp tấu chương, "Sau hôm nay là có thể ngừng rồi."
Tiết Viễn ánh mắt sáng lên, "Thật sao?"
"Thật." Cố Nguyên Bạch vuốt ve xương ngón tay, nhẫn ban chỉ ôn nhuận như cũ, chê cười y, "Ngươi mới uống thuốc mấy tháng, ngày nào cũng trưng cái mặt nhăn nhó đau khổ ra."
Tiết Viễn phủ nhận, "Còn không phải lo lắng miệng toàn vị đắng sẽ làm Thánh Thượng chê hay sao?"
Cố Nguyên Bạch nghe vậy, ngẩng đầu nhìn y một cái. Khóe mắt vén lên, như một sợi tơ màu đỏ, triền miên quấn quanh người Tiết Viễn, "Trẫm uống thuốc rất nhiều năm, từ đó đến nay cũng chưa từng đứt đoạn, chẳng lẽ trẫm cũng đắng?"
"Cái này thì...... thần cũng không biết." Tiết Viễn chậm rì rì nói, "Lâu lắm rồi Thánh Thượng có cho thần chạm vào đâu."
Lời nói hàm nghĩa trắng trợn táo bạo, Cố Nguyên Bạch bật cười. Hắn đặt chính vụ ở một bên, khuỷu tay chống ở trên bàn, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiết Viễn.
Tiết Viễn như là người khát khô cổ tìm được quả mơ, giây lát đã bước qua.
Thánh Thượng giơ lên tay áo, ống tay áo to rộng che lấp khuôn mặt hai người, lông mi khẽ run, trong bóng tối nhẹ nhàng cọ môi lên, "Hương vị thế nào?"
Thánh Thượng bị chọc cười, lại hôn y một cái, trấn an nói: "Ngoan. Chờ trẫm xử lý xong chính vụ, buổi tối lại chơi với ngươi."
Tay áo bọc làn gió thơm hạ xuống, Tiết Viễn bị một câu dỗ dành của Thánh Thượng làm cho hai tai phiếm hồng, y đứng ngây người trong chốc lát, rồi ngoan ngoãn đi đến một bên bất động mà nhìn chằm chằm Thánh Thượng.
Qua một lúc lâu, Tiết Viễn sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập mà tự vả mình một cái.