Gió lạnh thổi qua, chóp mũi Cố Nguyên Bạch ửng đỏ, hắn nhìn dáng vẻ này của Tiết Viễn, lại không nhịn được hôn lên, cắn môi y một cái.
Môi Tiết Viễn hơi thô ráp, còn có nhiệt độ bỏng người.
Khi cười khóe môi hơi cong, khí phách mười phần. Khi không cười âm trầm sắc bén, dù là lấy ánh mắt khó tính của Cố Nguyên Bạch mà xem, càng nhìn lại càng thấy gợi cảm.
Hắn dùng hàm răng day cắn, đến khi muốn lui về, Tiết Viễn rốt cuộc hoàn hồn, ôm lấy sau gáy Cố Nguyên Bạch đáp trả như mưa rền gió dữ, hôn Cố Nguyên Bạch đến mức trước mắt biến thành màu đen, dùng sức chống cự mới buông ra.
Nhìn dáng vẻ Tiết Viễn thèm thuồng đến mức đôi mắt đỏ bừng, Cố Nguyên Bạch thâm trầm thở dài, đáy lòng lại ngứa ngáy, ngón chân lén cuộn tròn.
Kỳ nghỉ, hẳn là sẽ rất vui.
Tuyết lớn như thần tiên rải hoa, ngoại trừ hoa mai màu đỏ, nơi chốn xung quanh đều một mảnh trắng xóa.
Chỉ một lát, tóc đen và trên vai đã tích một tầng tuyết. Tiết Viễn hơi cúi đầu, từ từ đẩy Cố Nguyên Bạch về phía sau, thẳng đến khi đè lên một thân cây mai.
Tuyết đọng trên cây bỗng chốc rơi xuống, may mà Tiết Viễn tay mắt lanh lẹ, vội kéo xuống áo choàng sau lưng, phủ lên cả hai người.
Tuyết đậu lên áo choàng, dưới áo tối tăm, Cố Nguyên Bạch ho nhẹ một tiếng, thấp giọng: "Mấy ngày trước đã lạnh nhạt ngươi rồi."
Đôi mắt còn đang tỏa sáng của Tiết Viễn tức khắc tối sầm lại.
"Thánh Thượng cũng biết đã lạnh nhạt ta cơ đấy." Y sâu kín thở dài, "Mà cũng phải thôi, so với giang sơn này, Lạc Thần còn không là cái gì, thì ta đây là cái gì chứ?"
Trên người y vương gió sương lạnh lẽo, nóng lạnh đan xen, trên mặt Cố Nguyên Bạch hiện lên vẻ lúng túng, hắn lùi về phía sau, gốc mai như gặp cuồng phong kịch liệt lay động.
Tiết Viễn trầm xuống, "Ngươi còn muốn trốn ta ư."
Cố Nguyên Bạch: "......"
Tiết Viễn cúi đầu, Cố Nguyên Bạch không khỏi nhắm mắt lại chờ đợi. Quả nhiên, nụ hôn cực nóng từ mặt mày rơi xuống mũi, nhưng vẫn luôn không chạm đến đúng chỗ.
Cố Nguyên Bạch thúc giục: "Hôn đi."
Thanh âm phát ra, mới biết được nó yếu ớt đến kỳ cục.
Tiết Viễn lưu lại từng dấu vết, nhưng vẫn không hôn môi, "Trước đó vài ngày ta nhìn Thánh Thượng, chính là cảm giác như vậy đấy." Lầm bầm lầu bầu, "Luôn là sảng khoái không đúng chỗ."
Trong lòng phức tạp.
Chính y cũng khó chịu, mỗi một khối cơ trên người đều cứng ngắc. Toàn thân đều kêu gào mau hôn đi mau nhào lên đi, bản năng khiến cho Tiết Viễn cực kỳ muốn lưu lại ký hiệu thật sâu trên người Cố Nguyên Bạch, để cho cái người trước đó vài ngày bận rộn đến sắp không nhìn y lấy một cái chỉ có thể nhớ đến một mình y.
Khi Cố Nguyên Bạch bận rộn, Tiết Viễn không muốn quấy rầy, chỉ thấy thương hắn. Ngoài ra còn cảm thấy tịch mịch vô cùng, miên man suy nghĩ đến mức lăn lộn.
Tiết Viễn nghĩ, rằng liệu có lúc nào đó Cố Nguyên Bạch sướng đủ rồi, sẽ không cần y nữa, sẽ ban lệnh xuống một lần nữa điều y đến nơi khác hay không.
Ba tháng, đối với Cố Nguyên Bạch thì ngắn, nhưng đối với Tiết Viễn mà nói thì lại rất dài.
Dài đến nỗi mỗi khi nhớ lại, đều cảm thấy một ngày chẳng khác ba thu.
Thường Ngọc Ngôn so với y còn được nói chuyện với Thánh Thượng nhiều hơn. Tiết Viễn đứng ở một bên nhìn bọn họ, y cũng thừa nhận, Thường Ngọc Ngôn đúng là rất hữu dụng.
Văn chương, bút mực trong tay gã, chính là một chiến trường khác của Thánh Thượng.
Chiến trường ấy vô pháp dùng đao thương, vô pháp giết địch, Tiết Viễn chỉ có thể đứng nhìn, đứng đến thẳng tắp bất động.
Tiết Viễn là người thô kệch, sách đầy nhà chỉ để trang trí. Trong những thứ mà đám quân tử phải học, y cũng chỉ biết đánh cờ, ngày thường lừa gạt Thường Ngọc Ngôn thì không có vấn đề, chứ động đến cán bút là y không thể làm được gì.
Khi Cố Nguyên Bạch xử lý chính vụ, Tiết Viễn xét đến cùng, vẫn là cảm thấy mình còn chưa làm đủ, cảm thấy Thánh Thượng chưa chắc sẽ luôn cho phép y lên long sàng.
Thánh Thượng cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện yêu đương với y.
Không quan trọng, nói hay không đều không sao cả.
Tiết Viễn tự nói với mình.
Chẳng lẽ Cố Nguyên Bạch nói chán ghét ngươi, thì ngươi sẽ buông tay hắn sao?
Không có khả năng.
Nhưng Tiết Viễn chỉ sợ một ngày nào đó y không kịp chuẩn bị, Cố Nguyên Bạch liền không còn hứng thú với y nữa. Giống như khi Tiết Viễn từ Kinh Hồ Nam trở về, liền đối mặt với điều lệnh Thánh Thượng ban xuống.
Lửa nóng đầy đầu, như bị hất xuống một chậu nước lạnh.
Tiết Viễn càng nghĩ nhiều, thân thể càng nóng bừng, lòng lại lạnh lẽo. Không tự chủ được có chút do dự, đi qua cánh cửa cả trăm lần mà không bước vào.
Y chăm chú hôn, nhưng luôn không đến được nơi cần đến, biết được tai Thánh Thượng rất mẫn cảm, liền chỉ trầm mặc mà hôn liếm vành tai, một tay lót dưới đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch, giữ vững thân thể, dùng sức đến mức gốc mai sắp bị lay động đến bật rễ.
Cố Nguyên Bạch thở dốc, Tiết Viễn vùi xuống cổ Cố Nguyên Bạch hít một hơi, ngón tay xoa nắn sau cổ Thánh Thượng, phần cổ trắng nõn bị nhào nặn đến đỏ ửng.
Cân nhắc xem có thể để lại dấu vết gì.
Cố Nguyên Bạch sắp mềm nhũn, người kia vẫn cứ không hôn môi.
Cố Nguyên Bạch có chút khó chịu, hắn nghẹn ngào nói: "Đừng hôn nữa."
Tiết Viễn đứng dậy, áo choàng bị kéo xuống, ánh nắng chợt lóe sáng, Cố Nguyên Bạch không thích ứng được mà nhắm mắt.
Trong lòng hiện lên mấy ý tưởng, Cố Nguyên Bạch đáy lòng trầm xuống, lạnh lẽo nổi lên.
Tiết Viễn không còn ham muốn với hắn nữa ư? Hay là ăn được một lần liền chán rồi?
(mệt hai ông quá cơ =)))))
Tâm tư hắn sâu không thấy đáy, các loại ý nghĩ đáng sợ trỗi dậy. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi. Đến khi mở mắt ra, liền biết mình đã nghĩ nhiều.
Tiết Viễn nào có chán hắn, vạt áo phía dưới đều sắp bị chọc thủng tới nơi rồi.
Hắn nhướn mày, làm như không thấy gì mà quay đầu, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Nhưng trong chốc lát lại kéo thẳng, vậy thì vì sao lại không chịu hôn hắn?
Hai người giẫm lên nền tuyết giữa rừng hoa mai. Hai người trưởng thành, giữa trời tuyết rơi lãng mạn cũng không nắm tay nhau, Cố Nguyên Bạch đi một hồi, ý cười rất nhỏ trên mặt sắp cứng lại.
Nhưng Tiết Viễn còn tưởng rằng hắn bị lạnh cóng, khoác áo choàng lên người Cố Nguyên Bạch, vội phủ lên bàn tay hắn, đau lòng cực kỳ, "Mau về thôi."
Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn hai bàn tay một ngăm một trắng đan vào nhau, mặt vô biểu tình mà nghĩ, được rồi, tay đã nắm.
Đệt.
Hắn được Tiết Viễn che chở một đường về tới cung điện, trong điện ấm áp, tuyết đọng trên người phút chốc hóa thành nước. Cung hầu chuẩn bị tuyền trì tắm gội, Tiết Viễn cũng bị mang đi ngâm nước ấm, đến lúc đi ra Thánh Thượng đã ngủ trên giường đất ấm áp.
Tiết Viễn chỉnh lại chăn cho hắn, nhìn vẻ mặt hắn ngủ say một lúc lâu, đáy lòng đầy tràn, là một loại thỏa mãn còn tuyệt hơn cả việc chạm vào Cố Nguyên Bạch. Ngón tay lướt qua sườn mặt hắn, lại đột nhiên thở dài.
Tiết Viễn càng ngày càng muốn nhiều, không chỉ muốn Thánh Thượng tâm duyệt y, còn muốn Thánh Thượng có thể dựa dẫm vào y.
Phải nghĩ biện pháp.
———————
Tuyết ngừng rơi, Cố Nguyên Bạch dành thời gian, xuất cung đi xem thái độ của các học sinh vào kinh đi thi đối với dấu chấm câu.
Hắn cùng Tiết Viễn ngồi ở quán trà, lầu một lầu hai đều là tốp năm tốp ba thí sinh. Cố Nguyên Bạch uống trà ấm, tinh tế nghe bọn họ nói chuyện.
Các thí sinh quả nhiên không thể tránh khỏi việc nhắc đến dấu chấm câu, so với cái nhìn tốt hay không tốt, bọn họ càng lo lắng mình có thể sử dụng đúng trong bài thi hay không, nếu quên mất hoặc là dùng sai, liệu có để lỡ mất bảng vàng hay không.
Cố Nguyên Bạch nghe xong một hồi, trong lòng đã có suy tính. Đang muốn ngước mắt nói chuyện với Tiết Viễn, liền đối diện với cái nhìn chằm chằm của người nọ.
Nóng như lửa, tuổi trẻ tràn đầy.
Cố Nguyên Bạch hơi có chút khát nước, hắn uống một ngụm, "Nhìn ta làm gì?"
Tiết Viễn vẫn mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm hắn, "Đẹp."
"......" Cố Nguyên Bạch cúi đầu.
Khi bận rộn không thể ngủ lấy một giấc, khi rảnh rỗi rồi lại không lúc nào là không nghĩ đến, chỉ muốn được Tiết Viễn ôm hôn, tốt nhất là hôn đến độ không nói nên lời, hôn đến rung động, đến mức ngón tay hắn bủn rủn.
Cố Nguyên Bạch thật sự thích hôn Tiết Viễn.
Y như một con sói, chỉ hận không thể nuốt Cố Nguyên Bạch vào trong bụng. Điên cuồng mê luyến ấy khiến cho Cố Nguyên Bạch hưng phấn.
"Ta còn cho rằng bọn họ sẽ bài xích dùng dấu chấm câu ở khoa cử năm nay, thậm chí sẽ vứt bỏ kỳ thi, không ngờ còn tốt hơn so với tưởng tượng. Thi hội chỉ còn ba tháng nữa, chỉ cần dụng tâm một chút là có thể nhớ được dấu chấm câu rồi......"
Cố Nguyên Bạch lại ngẩng đầu, thẳng tắp đối diện với ánh mắt của Tiết Viễn, nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng, "Ta đẹp đến vậy hả?"
Tiết Viễn gật đầu, chỉ vào mắt mình, "Nhìn thấy ngươi là không thể động đậy nổi."
Cố Nguyên Bạch hừ một tiếng, nhẹ nhàng đạp chân y dưới gầm bàn, "Miệng bôi mật đấy à."
Tiết Viễn không nhịn được buồn cười, vui vẻ, "Bạch gia, tới thử xem có ngọt hay không."
Cố Nguyên Bạch im lặng không lên tiếng, một lát sau, đột nhiên tới một câu, "Ta ngọt không?"
Tiết Viễn hô hấp cứng lại, nhất thời ẩn nhẫn nói: "Ngọt chết ta."
Cố Nguyên Bạch nâng mí mắt nhìn y trong chốc lát, nghiêng đầu chống cằm.
Sườn mặt xinh đẹp như sứ liền hiện ra trước mắt Tiết Viễn.
Ý cười như ẩn như hiện.
Giữa muôn vàn âm thanh đối thoại nhỏ vụn của đám học sinh, Tiết Viễn nhìn hắn, đột nhiên muốn cười.
Trong lòng nói, được rồi, ngươi tâm duyệt hắn là đủ rồi, ngươi còn muốn nhiều như vậy làm gì?
Bận thì cứ bận đi.
Bận xong rồi cũng sẽ hôn y thôi, còn chưa đủ sao?
"Bạch gia," Tiết Viễn hạ giọng, thì thầm, "chơi một chút không?"