Sinh nhật của Hoàng Đế gọi là Vạn Thọ Tiết.
Vào ngày Vạn Thọ Tiết, Hoàng Đế sẽ nhận đủ các loại lễ vật do quan lại dâng lên.
Trong thời gian Vạn Thọ Tiết, cấm giết mổ, tội phạm được đặc xá mấy ngày trước và sau đó, văn võ bá quan cần phải mặc lễ phục mãng bào theo quy định.
Ngày này, nhóm thợ thủ công trong kinh thành sẽ dùng màu vẽ, vải vóc để trang trí khắp các con đường sao cho thật lộng lẫy, khắp nơi ca hát nhảy múa.
Còn văn võ bá quan các nơi khác phải bố trí hương án, hướng về hướng kinh thành để hành đại lễ.
Sinh nhật của Cố Nguyên Bạch vào đúng ngày hội Kim Thu, là mùa thu hoạch lương thực.
Sinh nhật Hoàng Đế đặc biệt quan trọng, ngay sau khi Cố Nguyên Bạch và các vị thần tử dời đến hành cung tránh nóng, trong kinh thành đã bắt đầu chuẩn bị cho sinh nhật của Thánh Thượng rồi.
Khi Vạn Thọ Tiết thật sự đến, ngay cả sứ giả ngoại quốc cũng sẽ đến kinh thành Đại Hằng để chúc thọ Cố Nguyên Bạch.
Mà Cố Nguyên Bạch, cũng muốn nhân cơ hội này để hiểu biết thêm về các sứ giả đến Đại Hằng.
Về ngày sinh nhật, hình thức và quy cách đều có viết trong luật pháp, trước và sau ngày Vạn Thọ Tiết, toàn bộ Đại Hằng đều được nghỉ phép ba ngày.
Khi sinh nhật của một người là thời điểm để chia sẻ niềm vui với tất cả mọi người trong thiên hạ, sinh nhật như vậy, không phải chỉ có người tổ chức sinh nhật có thể quyết định làm cái gì.
Cố Nguyên Bạch chỉ dặn dò xuống, chớ phô trương lãng phí.
Lại qua mấy ngày, chuyện tri châu Lợi Châu tiêu diệt thổ phỉ không thành mà bị thổ phỉ giết chết, được lan truyền khắp triều đình.
Bởi vì tri châu Lợi Châu bức dân thành phỉ, sau đó lại cấu kết với phỉ, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài nhất định lẽ khiến lòng dân dao động, cho nên cần phải che giấu thật kỹ, một chút tiếng gió cũng không được phép lọt ra ngoài.
Ngay cả lại bộ thượng thư chủ động xin từ chức với Cố Nguyên Bạch lúc trước, cũng chỉ cho rằng tri châu Lợi Châu dung túng thổ phỉ cướp bóc bá tánh bản địa, còn tham ô rất nhiều, chứ không hiểu rõ những uẩn khúc sâu bên trong.
Tin tức sâu trong chuyện này, cũng chỉ có Cố Nguyên Bạch và một vài thân tín của y biết thôi.
Khi chuyện này truyền đến tai nhóm quan lại trong triều đình, chuyện xưa đã thay đổi thành một chuyện khác rồi.
Tri châu Lợi Châu vì tham ô mà trong lòng lo sợ bất an, muốn lấy công chuộc tội, cho nên mới liều lĩnh dẫn theo người lên núi tiêu diệt thổ phỉ.
Nào ngờ không diệt được, ngược lại còn bị thổ phỉ giết hại, mệnh quan triều đình bị giết khiến chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn, cuối cùng thậm chí quân phòng giữ còn xuất động, một lưới bắt hết toàn bộ thổ phỉ xung quanh Lợi Châu.
Một vài tên thổ phỉ bị áp giải về kinh thành, bọn chúng sẽ được dùng để khai hoang vùng đất hoang khó khăn nhất ở phía tây kinh thành.
Còn những tên thủ lĩnh cầm đầu đám thổ phỉ khiến cho Lợi Châu và những vùng lân cận chịu khổ bấy lâu nay, sẽ trực tiếp chém đầu thị chúng dưới sự chứng kiến của vạn dân Lợi Châu.
Tri châu Lợi Châu được hời rồi.
Lẽ ra hắn phải mang tiếng xấu, trong lịch sử, vĩnh viễn bị người người phỉ nhổ.
Thế nhưng vì chuyện hắn làm quá kín đáo, cũng quá mức đáng sợ, nếu không cẩn thận sẽ khiến lòng dân dao động, dẫn tới bạo loạn, cho nên đành phải âm thầm xử lý hắn, sau đó còn phải truyền tin tức "tri châu Lợi Châu chỉ phạm phải tội tham ô" ra bên ngoài.
Cố Nguyên Bạch ở cổ đại càng lâu, càng cảm thấy lịch sử giống như một tiểu cô nương mặc người trang điểm.
Những thứ này, chính là tấm màn đen trong tay người thượng vị và người chiến thắng.
Cố Nguyên Bạch ném sổ con viết rõ nguyên nhân tri châu Lợi Châu chết lên bàn, nhìn về phía sử quan bên người, hỏi: "Viết rõ ràng chưa?"
Sử quan gật gật đầu, đưa quyển ghi chép của buổi lâm triều hôm nay cho Cố Nguyên Bạch xem, bên trên viết rõ ràng rành mạch: Thượng nghe chi lợi châu hại một chuyện, thở dài đếm đếm, triều đình đủ loại quan lại tâm hận tích, than này tham ô, lại tích này dục lập công chuộc tội mà bị tặc hại, lợi châu tri châu sự chi tang số truyền đến khi, Hoàng Thượng giận dữ, rằng: Người này trẫm sở tích phí rồi.*
*上闻之利州害一事,叹息数数,朝廷百官心恨惜,叹其贪污,又惜其欲将功赎罪而被贼害,利州知州事之赃数传来时,皇上大怒,曰:此人朕所惜费矣: Bản gốc nè, các cô xem hộ tui với T^T tui edit sao cũng thấy khum mượt á
"Rất tốt." Cố Nguyên Bạch nói: "Cứ như vậy đi."
Sử quan cung kính đáp ứng, nhận lấy quyển sách, nhỏ giọng cáo lui, chuẩn bị sao chép lại vào sách sử.
Nhóm người Khổng Dịch Lâm vận chuyện một đám sức lao động miễn phí về kinh, cũng sắp đến phía tây kinh thành rồi.
Cố Nguyên Bạch xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, thế nhưng khi tay chạm vào nó, động tác chợt khựng lại.
Thật lâu sau, y mới hỏi: "Người thế nào rồi?"
Một câu bất thình lình hỏi ra, khiến Điền Phúc Sinh cũng không khỏi ngây người.
Cũng may hắn hoàn hồn rất nhanh, trả lời thử: "Bẩm Thánh Thượng, Tiết phủ không truyền ra động tĩnh lớn gì, hẳn là Tiết đại nhân không sao."
"Hẳn là?" Chân mày Cố Nguyên Bạch cau lại, bất ngờ nói: "Cái gì gọi là hẳn là."
Mồ hôi lạnh đọng lại trên thái dương Điền Phúc Sinh, hắn lập tức thừa nhận sai lầm: "Tiểu nhân sẽ đi hỏi thăm kỹ càng ngay."
Cố Nguyên Bạch có chút phiền lòng, y day day thái dương một chút, đè cảm giác bực bội xuống: "Lui ra đi."
Chuyện ngày hôm đó, vốn dĩ y chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hiện tại ngẫm lại, sợ là vết thương trên người Tiết Viễn vẫn rất nghiêm trọng.
Còn cái mùi hương kỳ lạ mà y ngửi thấy, e rằng chính là mùi máu tanh.
Trọng thương còn ngâm mình trong nước bẩn lâu như vậy, chẳng phải da thịt sẽ thối rữa hết sao?
Sức khỏe ngươi tốt liền tự hủy hoại bản thân như vậy, thật là khiến người có sức khỏe không tốt cảm thấy khó chịu không thôi.
Cố Nguyên Bạch dựa người ra sau.
Huyệt Thái Dương giật giật, ống tay áo buông thõng trên ghế, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Nếu có người chỉ vì nhặt một vật chết cho Cố Nguyên Bạch mà tự hủy hoại bản thân mình, trong mắt Cố Nguyên Bạch, hành vi như vậy không phải là thâm tình, cũng không phải là trung thành, mà là ngu xuẩn.
Mạng người, so với bất cứ thứ gì cũng đều quý trọng hơn.
Hay là nói, giống như lời Tiết Viễn đã từng nói sẽ liều mạng vì y, chính là như vậy sao?
Vì một chiếc nhẫn ngọc?
Một lát sau, Thánh Thượng ra lệnh nói: "Gọi Thường Ngọc Ngôn tới đây."
Sau khi Thường Ngọc Ngôn biết tin Thánh Thượng truyền triệu mình, vôi vàng sửa sang lại quan bào và mũ quan trên đầu, sau đó theo thái giám truyền triệu đến cung điện của Thánh Thượng.
Con đường bên trong hành cung tránh nóng quanh co lòng vòng, nghệ thuật kiến tạo lâm viên cực đỉnh.
Cái nóng của mùa hè không còn nữa, Thường Ngọc Ngôn thẳng một đường đi tới, đến khi đứng trước mặt Cố Nguyên Bạch, vẫn giữ nguyên được bộ dáng công tử phong lưu khoan khoái nhẹ nhàng.
"Thần bái kiến Thánh Thượng." Đây là lần thứ hai được triệu kiến một mình, Thường Ngọc Ngôn không khỏi có chút lo lắng, khom người hành lễ với Cố Nguyên Bạch: "Thánh Thượng gọi thần tới là có chuyện gì dặn dò sao?"
Cố Nguyên Bạch từ quyển sách ngẩng đầu lên, nhìn Thường Ngọc Ngôn cười nói: "Không có chuyện gì, chớ câu nệ, trẫm chỉ là có chút nhàm chán, nên gọi khanh đến nói chuyện với trẫm chút thôi."
Thường Ngọc Ngôn là nhân tài Cố Nguyên Bạch cực kỳ thích và coi trọng, y ban ngồi cho Thường Ngọc Ngôn, sau đó bảo người mang một bộ bàn cờ đến.
Thường Ngọc Ngôn có chút thụ sủng nhược kinh*.
Hắn theo lời ngồi xuống, mông chỉ ngồi mấp mé một nửa, nhớ tới lần trước Thánh Thượng đánh cờ với Chử Vệ, không nhịn được, nói: "Lần trước khi Thánh Thượng đánh cờ với Chử đại nhân, thần không thể ở bên cạnh quan sát.
Đến nay nhớ lại, vẫn cảm thấy tiếc nuối không thôi."
*được sủng ái mà lo lắng, được người yêu thích mà vừa mừng vừa lo
Cố Nguyên Bạch cười nói: "Vậy hôm nay trẫm sẽ bù đắp cho phần tiếc nuối này của Thường khanh."
Thường Ngọc Ngôn nở nụ cười, vén ống tay áo lên, đánh cờ với Thánh Thượng.
Kỳ nghệ của hắn không tồi, Cố Nguyên Bạch dâng lên vài phần nghiêm túc, chờ đến khi Thường Ngọc Ngôn hoàn toàn tập trung vào ván cờ, y mới hờ hững nói: "Trẫm nghe nói mấy ngày gần đây Thường khanh có làm một bài thơ rất hay."
Cố Nguyên Bạch chỉ dùng một nửa sự tập trung, thế nhưng nước cờ của y vẫn rất mạnh và nguy hiểm, nơi nơi đều ẩn giấu cạm bẫy và lưỡi dao sắc bén, Thường Ngọc Ngôn đặt toàn bộ tâm trí lên ván cờ, lời nói ra cũng không kịp suy nghĩ nhiều, ít nhiều lộ ra một vài nội dung không nên nói: "Vâng, trước đó mấy ngày, Tiết Cửu Dao muốn thần làm cho hắn một bài thơ."
Ngón tay vuốt ve quân cờ nhẵn nhụi, thanh âm của Cố Nguyên Bạch mang theo ý cười: "Thì ra quan hệ của Thường khanh và Tiết khanh tốt như vậy."
Thường Ngọc Ngôn cười khổ nói: "Với cái tính tình như chó điên kia của Tiết Cửu Dao, ai có thể ——"
Hắn chợt bừng tỉnh lấy lại tinh thần, thần kinh bỗng căng chặt, vội vàng đứng dậy thỉnh tội: "Thần lỡ miệng, mong Thánh Thượng thứ tội."
"Không sao." Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười: "Thám hoa lang cần gì phải câu nệ với trẫm như thế?"
Những lời y hỏi làm người ta lạnh sống lưng, thế nhưng đến khi Thánh Thượng mỉm cười, khí lạnh này bỗng chốc bị đè xuống, làm đầu óc người ta choáng váng, nào còn nhớ đến nguy hiểm trước đó nữa.
Thường Ngọc Ngôn ngượng ngùng cười, lại ngồi xuống một lần nữa.
Nhìn xem nhìn xem, người như Tiết Cửu Dao cũng có một người bằng hữu như Thường Ngọc Ngôn.
Chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng phần lễ nghi, Tiết Cửu Dao đã thua xa Thường Ngọc Ngôn rồi.
Nhưng đồng thời.
Ở trước mặt Thường Ngọc Ngôn, Cố Nguyên Bạch cũng chỉ làm một Hoàng Đế, không hơn không kém.
Cố Nguyên Bạch cười cười, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, y không hỏi thêm nữa mà hết sức tập trung đánh xong ván cờ này với Thường Ngọc Ngôn.
Sau khi y nghiêm túc, rất nhanh Thường Ngọc Ngôn rất nhanh đã bị đánh bại.
Thường Ngọc Ngôn kính nể nói: "Kỳ nghệ của Thánh Thượng thật tốt."
Khóe miệng Thánh Thượng hơi cong cong, Thường Ngọc Ngôn còn nói thêm: "Nước cờ của Tiết Cửu Dao có vài phần giống với nước cờ của Thánh Thượng, khi thần đối mặt với nước cờ như vậy, thật sự là không có cách nào để phá giải."
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, nghiền ngẫm nói: "Hắn còn biết chơi cờ?"
Thường Ngọc Ngôn không nhịn được cười: "Sách trong thư phòng của Tiết Cửu Dao, nói không chừng còn nhiều hơn sách trong phủ thần a."
Điều này thực sự làm Cố Nguyên Bạch có chút ngạc nhiên.
Thấy dáng vẻ này của Thánh Thượng, Thường Ngọc Ngôn không dừng miệng được, đầu óc hắn có chút rối rắm, liên tiếp lấy những chuyện xấu hổ của Tiết Viễn ra để làm Thánh Thượng vui vẻ: "Trong phòng Tiết Cửu Dao không chỉ có nhiều sách, mấy ngày trước, thần còn phát hiện hắn thế mà lại kéo thân thể đầy thương tích, bắt đầu làm diều."
Cố Nguyên Bạch khựng lại: "Diều?"
"Vâng." Thường Ngọc Ngôn nói: "Là một con diều hình chim én."
"Vậy chữ viết trên con diều." Cố Nguyên Bạch hỏi: "Có nghĩa gì vậy?"
Trên mặt Thường Ngọc Ngôn hiện ra vài phần nghi hoặc: "Cái này, thần cũng không rõ."
Cố Nguyên Bạch hơi hơi gật đầu, cho hắn lui xuống.
Đám người đi rồi, Cố Nguyên Bạch duỗi tay muốn bưng tách trà lên, đột nhiên lại nhìn thấy nhẫn ngọc màu xanh đậm.
Y nhìn trong chốc lát, duỗi tay tháo nhẫn ngọc xuống, hừ lạnh một tiếng: "Nhìn thấy là trẫm lại phiền lòng."
Điền Phúc Sinh nghe những lời này, thật cẩn thận hỏi: "Vậy để tiểu nhân đi lấy mấy chiếc nhẫn ngọc khác tới cho Thánh Thượng?"
Cố Nguyên Bạch liếc hắn một cái, hai chữ "không được" nghẹn lại bên trong, qua một hồi lâu mới nói: "Lấy tới đây đi."
Sau khi Thường Ngọc Ngôn ra khỏi cung, liền chạy đến Tiết phủ.
Lúc hắn tới, Tiết Viễn còn đang cầm một thanh chủy thủ khắc gỗ.
Trên người Tiết đại công tử chỉ mặc áo trong và một chiếc áo khoác hờ bên ngoài.
Tóc đen tán loạn sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, hàm dưới hờ hững căng chặt.
Thường Ngọc Ngôn không khỏi thu lại ý cười, nghiêm chỉnh ngồi một bên: "Tiết Cửu Dao, ngươi lại muốn làm gì vậy?"
Trên ngón tay đều là vụn gỗ, Tiết Viễn lười nhác nói: "Khắc gỗ."
Thường Ngọc Ngôn nghẹn lời: "Đương nhiên ta biết ngươi đang khắc gỗ, ta muốn hỏi, ngươi định khắc hình gì cơ."
Khóe môi Tiết Viễn nhếch lên: "Liền quan cái rắm gì đến ngươi."
Thường Ngọc Ngôn theo thói quen mà mặc kệ lời nói của hắn, khụ khụ hai tiếng, lưng thẳng tắp, giống như vô ý nói: "Hôm nay ta được Thánh Thượng triệu kiến."
Động tác trên tay Tiết Viễn không ngừng, dường như không chút để ý: "Hả?"
"Thánh Thượng nói chuyện với ta, còn đánh cờ nữa." Ý cười trên mặt Thường Ngọc Ngôn không nhịn được càng lúc càng lớn, thán phục nói: "Nước cờ của Thánh Thượng thật sự nhất tuyệt, ta dùng hết sức, cũng chỉ có thể kiên trì một lát mà thôi."
Tiết Viễn không nói gì, chỉ quay quay thanh chủy thủ trong tay một vòng, mũi đao sắc bén phản chiếu ánh chiều tà, từng tia sáng vàng hiện rõ trên mặt hắn.
"Sau đó thì sao?"
Sau đó?
Thường Ngọc Ngôn nhìn sườn mặt của Tiết Viễn, lời đang định nói ra không biết tại sao lại kẹt trong miệng, hắn tự nhiên cười cười, ánh mắt từ trên người Tiết Viễn dời đến khúc gỗ trong tay hắn, ngữ khí không thay đổi mà nói: "Sau đó không còn gì nữa, công việc của Thánh Thượng bận rộn, chỉ nói với ta hai câu rồi cho ta đi thôi.".