Từng nhóm từng nhóm thợ thủ công trong hoàng cung đang bàn bạc chuyện giường sưởi với các vương công đại thần và tông thân quyền quý, trong nhóm đầu tiên, đang có tên của Tiết phủ.
Sau khi Tiết lão phu nhân biết tin này, bèn dẫn kéo theo con dâu dọn dẹp từ trên xuống dưới những nơi cần xây giường đất.
Dặn dò người hầu trong phủ cẩn thận quét dọn xong, Tiết phu nhân lo lắng sốt ruột, tự mình dẫn người chạy tới phòng Tiết Viễn.
Từ sau lần nàng phát hiện hộp ngọc thế dưới giường, Tiết Viễn không cho bất cứ kẻ nào vào phòng hắn nữa.
Hộp ngọc thế kia, cuối cùng Tiết phu nhân vẫn trả lại cho hắn.
Thế nhưng dù hoang đường cỡ nào thì trước khi Thánh Thượng phái người đến xây giường sưởi, cũng phải cất cái hộp ngọc thế kia đi.
Nghĩ đến đây, Tiết phu nhân lại chấm chấm nước mắt, nha hoàn bên cạnh đỡ nàng hỏi: "Phu nhân, người nhớ đại công tử sao?"
"Nhớ hắn làm cái gì." Nước mắt Tiết phu nhân ướt đẫm khăn: "Đường đường là một nam nhi lang, cứ nhất định phải gây tai họa cho nhà người khác......"
Lại còn hôn còn sờ người ta, bộ dạng của Tiết Viễn chính là một tên thổ phỉ, nói không chừng là hắn cưỡng ép người khác đấy.
Tiết phu nhân cứ khóc như vậy thẳng một đường đến phòng Tiết Viễn, đến khi sai người quét tước, lại phát hiện không thấy hộp ngọc thế dưới giường đâu nữa.
Sắc mặt Tiết phu nhân lạnh lại, trong lòng cảm thấy ớn lạnh: "Ai từng vào phòng đại công tử"
Nha hoàn và gã sai vặt lặng im trong chốc lát, có một cái gã sai vặt tiến lên nói: "Bẩm phu nhân, lần trước Thánh Thượng tới Tiết phủ, từng bảo tiểu nhân dẫn đường đến phòng đại công tử một lần."
Tiết phu nhân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả đứng cũng đứng không vững: "Vậy ngươi, có thấy Thánh Thượng cầm thứ gì đi không?"
Gã sai vặt khó xử nói: "Tiểu nhân không biết."
Tiết phu nhân nghĩ tới cái tình huống tồi tệ nhất kia, hít thở cũng khó khăn, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
Mấy ngày sau, người xây dựng giường đất còn chưa tới, người truyền tin đã tới trước.
Là một phong thư Tiết Viễn gửi cho Tiết Lâm.
Tiết Lâm đang nằm trên giường, vừa nghe thấy tên Tiết Viễn, cả người liền run lên, nhưng hắn không dám không nhận, phong thư được đưa tới tay hắn, vừa mới mở ra, tức khắc trước mắt tối sầm, chỉ hận tại sao mình lại không thể không biết chữ.
Chỉ là một phong thư Tiết Viễn gửi từ Bắc Cương về.
Nó đương nhiên không phải là thư nhà gì, mà là một phong thư với giọng điệu đầy uy hiếp, nếu Tiết Lâm không làm theo lời Tiết Viễn nói, vậy thì hắn vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi giường nữa.
Tiết Lâm nhịn không được, cầm phong thư bật khóc.
Sau khi khóc xong, hắn tỉnh táo lại, gọi người tới nói: "Nhìn đi, lần này chính là chuyện đại công tử dặn dò, các ngươi đừng dùng mánh khóe mà qua loa.
Phái người đi theo dõi những người này, Chử Vệ, Trương Tự......!Ấy, sao còn có cả Thường Ngọc Ngôn vậy?"
Gã sai vặt ngoan ngoãn đồng ý, lại hỏi: "Theo dõi xong làm gì nữa ạ?"
"Xem thử người nào tiếp cận Thánh Thượng." Tiết Lâm nói, lại bắt đầu nghẹn ngào: "Thánh Thượng là ngôi cửu ngũ, sao ta dám thăm dò hành tung của Thánh Thượng chứ.
Nhưng nếu không làm, đôi tay này của ta cũng đừng muốn nữa.
Ngươi cứ theo dõi những người này trước đi, chú ý thật kỹ xem ai được Thánh Thượng ân sủng, ngày ngày ở bên cạnh Thánh Thượng, rồi âm thầm tìm một cơ hội, đem bọn họ..." Tiết Lâm nhấc tay làm động tác xẹt qua cổ: "Đã hiểu chưa?"
Gã sai vặt gật gật đầu, hỏi thêm một câu: "Thường đại nhân cũng vậy sao?"
Tiết Lâm nhất thời có chút vui sướng khi người gặp họa: "Đại ca nóng giận lên còn có thể giết cả ta, một tên Thường Ngọc Ngôn, bạn tốt hồi nhỏ mười mấy năm không gặp, ngươi cảm thấy đại ca sẽ tha hắn sao?"
"Tiểu nhân đã hiểu." Gã sai vặt nhận lệnh rời đi.
Phong thư này Tiết Viễn viết khi ở Bắc Cương, là phong thư được viết trước khi hắn bị kích thích mà thúc ngựa chạy về kinh thành.
Khi đó, bởi vì hắn thấy tất cả những phong thư hắn gửi cho Cố Nguyên Bạch từ mấy tháng trước đều không được hồi âm, Tiết Viễn bèn cho rằng Thánh Thượng đã quên hắn, phong thư này gửi cho Tiết Lâm, chính là muốn Tiết Lâm đi xem thử Thánh Thượng có bị kẻ khác mê hoặc khi Tiết Viễn không có ở đó hay không, có phải thân mật với người khác hay không, nếu có, thì phải nhớ kỹ kẻ đó.
"Người tiếp cận y, y cười với người nào, ai chạm vào người của y." Ngữ khí trong thư của Tiết đại công tử vô cùng lười nhác, nhưng lại âm u hệt như chó canh thức ăn: "Nhớ kỹ hết lại, rồi viết thư gửi cho ta."
Đây là nguyên văn lời nói của Tiết Viễn.
Tiết Lâm đoán chắc là hắn tính tự mình động thủ giết sạch những người này.
Tiết nhị công tử cho rằng bản thân rất hiểu Tiết Viễn, biết Tiết Viễn tàn nhẫn.
tuy rằng trong thư Tiết Viễn không nói muốn xử lý sạch sẽ những người này, thế nhưng Tiết Lâm lại có ý tưởng, hắn muốn tiến thêm một bước để lấy lòng Tiết Viễn.
Biết đâu người chết rồi, Tiết Viễn vui vẻ, sẽ không để bụng chuyện hắn từng có ý muốn mưu hại Tiết phu nhân nữa thì sao?
Theo sự xuất hiện của giường sưởi trong hoàng cung, các quan viên cũng bắt đầu xôn xao về chuyện giường đất.
Thế nhưng hiện tại đang là thời điểm Hoàng Thượng ban ân, chỉ có Hoàng Thượng mới có thể quyết định nhà ai được xây giường đất, chờ sau khi luân phiên ban thưởng xong, mọi người mới có thể đi mời người xây giường đất trong nhà mình.
Cũng trong lúc này, triều đình thả ra tin tức thợ mộc dân gian có thể học tập phương pháp xây giường đất.
Thợ thủ công của hoàng thất sẽ phụ trách dạy, nhưng mỗi khi xây một cái giường đất, đều phải giao nộp một phần tiền.
Số tiền thu cũng không nhiều, hơn nữa cũng không thu phí dạy học của bọn họ, triều đình đối đãi với bá tánh luôn rất khoan dung, hành động này tương đương với việc phân phát cả chậu châu báu cho thợ thủ công trên khắp thiên hạ.
Tin tức này vừa ra, thợ thủ công trong kinh thành một chút do dự cũng không có, lập tức chạy tới quan phủ báo danh học tập, chờ khi đến trước cửa quan phủ, lượng người đã xếp một hàng thật dài.
Có thợ thủ công lớn tuổi vừa thấy, gần như biết mặt hết các thợ thủ công ở đây, đồ đệ đi theo thợ thủ công lớn tuổi cảm thán không thôi: "Đều tới học phương pháp xây giường đất a."
Đồ đệ nhón chân nhìn ngó một hồi, chậc lưỡi: "Sao nhiều người vậy!"
"Chừng này người không tính là nhiều đâu." Thợ thủ công lớn tuổi nói: "Nghe tin tức từ quan phủ, giường đất kia thật sự rất thần kỳ! Sau khi học được xong, chỉ cần dựa vào tay nghề này là có thể kiếm ăn cả đời rồi."
Đồ đệ hoài nghi: "Có thể sao?"
"Sao lại không thể!" Thợ thủ công lớn tuổi tính toán cho hắn: "Đại Hằng chúng ta có bao nhiêu người, từ trước đến nay chưa từng nghe qua giường đất bao giờ cả, nếu mỗi người đều muốn xây một cái giường đất, vậy cả đời cũng chẳng xây xong.
Một đời người, dù sao cũng sẽ có lúc xây nhà mới, xây nhà mới thì sẽ phải xây giường đất, con người đều sợ lạnh, nếu có thể xây, ai lại không muốn xây một cái chứ?"
Đồ đệ sửng sốt: "Cũng phải."
"Chưa kể gia đình giàu có thì xây càng nhiều, từ trên xuống dưới, cũng phải mười mấy cái giường đất." Thợ thủ công lớn tuổi không khỏi cười to: "Xem ra mùa đông năm nay bận lắm đây!"
Mùa đông này quả thật bận rộn.
Quan viên trong triều đình, đại đa số trong đó đều là nhân vật đại diện cho học phái, văn chương của bọn họ hiển nhiên không kém.
Đợi giường sưởi làm xong, khi nằm trên đó, cảm giác ấm áp nóng hổi từ bên dưới lan khắp toàn thân, sảng khoái đến mức khiến người ta không muốn động dù chỉ là một ngón tay, từ trong ra ngoài đều lười nhác, chỉ muốn cứ vậy mà nằm ngủ một giấc thôi.
Thử nghĩ xem, vào mùa đông bên ngoài tuyết lớn phủ đầy, bọn họ lại có thể ngồi trên giường sưởi, hưởng thụ hơi ấm, uống rượu nóng, thỉnh thoảng lấy thêm chút điểm tâm, là có thể nhàn nhã ngồi ngắm tuyết lớn bay đầy trời ngoài cửa sổ rồi.
Những ngày đó, quả thật là như thần tiên a.
Vì thế sau khi trải nghiệm giường sưởi xong, các vị quan viên dạt dào hứng làm thơ, các bài văn chương và câu thơ không ngừng lan truyền khắp trời nam đất bắc, đâu đâu cũng là《 Vịnh giường đất 》.
Chỉ là lúc hứng thú quá độ, liên tục sáng tác văn chương, các quan viên cũng không khỏi thầm nghĩ dưới đáy lòng, vì sao Thánh Thượng lại gọi cái này là giường sưởi chứ? Cái tên đơn giản thô kệch như vậy, làm mất luôn vài phần ý thơ.
Vị Thánh Thượng đang bị chính nhóm thần tử của mình nghĩ rằng không biết đặt tên còn đang nằm trên giường sưởi vừa mới xây xong của mình, xử lý chính vụ còn tồn đọng từ mấy ngày trước.
Y nửa nằm nừa ngồi, tóc đen rũ xuống dọc theo sườn cánh tay, vẻ mặt nhìn tấu chương khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười.
Hương trà phảng phất, Cố Nguyên Bạch xem xong tấu chương, nói: "Vị quan viên Phúc Kiến này thế mà cũng có chút thú vị.
Trách không được Chính Sự Đường lại đưa tấu chương này đến tay trẫm."
Điền Phúc Sinh tò mò: "Thánh Thượng cảm thấy viết tốt sao?"
Cố Nguyên Bạch đứng dậy, nhận lấy khăn ướt lau tay và mặt từ trong tay hắn: "Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.
Bên trong sổ con này của hắn, viết chính là mười ưu điểm và nhược điểm của hải quan, trong mắt trẫm, tám phần mười đều là lời thực, còn khẩn thiết nhắc nhở trẫm ngàn vạn lần chớ quên huấn luyện thủy sư, tầm quan trọng của thủy sư, không hề thua kém gì lục quân."
Nói xong, Cố Nguyên Bạch lại cầm tấu chương lên nhìn thoáng qua: "Vừa vặn là huyện lệnh ở Lâm Hải, tên là Lâm Tri Thành, cái tên này ngươi thấy quen tai không?"
Điền Phúc Sinh nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Dường như có chút quen thuộc, nhưng tiểu nhân cũng không nhớ rõ lắm."
Cố Nguyên Bạch cũng chỉ thuận miệng hỏi: "Vậy lát nữa bảo người của Chính Sự Đường điều tra lý lịch của hắn một chút."
Điền Phúc Sinh đáp vâng, thời điểm đứng chờ một bên không khỏi lại nghĩ xem Lâm Tri Thành này là ai, sao lại hơi hơi có chút ấn tượng.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy quen thuộc, nghĩ đến vò đầu bứt tai, cuối cùng ánh mắt sáng lên, vội vàng tiến đến nói với Thánh Thượng: "Thánh Thượng, tiểu nhân nhớ ra Lâm Tri Thành là ai rồi!"
Cố Nguyên Bạch tùy ý hỏi: "Là ai?"
"Là hải tặc lúc trước tiên đế thu phục được!" Điền Phúc Sinh nói thực nhanh: "Khi Lâm Tri Thành còn trẻ là một người rất nghĩa hiệp, cũng có gan có mưu.
Hắn chính là người cầm đầu đám hải tặc khi ấy, năm đó Lưỡng Chiết và Phúc Kiến có rất nhiều hải tặc muốn thành lập phe phái, Lâm Tri Thành biết chuyện liền dẫn theo người tiêu diệt hết hải tặc ở hải vực kia, một mình một người trấn giữ ngàn dặm hải cương.
Bởi vì hắn tiêu diệt hết đám hải tặc, có công dẹp loạn trên biển, nên nhiều lần dâng tấu muốn Đại Hằng phát triển mậu dịch trên biển, nhưng tấu chương vừa được dâng lên, tiên đế liền biết hải vực Phúc Kiến và Lưỡng Chiết do một mình hắn độc chiếm, lập tức sai thủy sư tính bao vây diệt trừ Lâm Tri Thành."
Cố Nguyên Bạch nghe say sưa: "Sau đó thì sao?"
"Khi bị triều đình bao vậy tiêu diệt, rất nhiều thủ hạ của Lâm Tri Thành chạy trốn đến Phù Tang, nhưng lúc này Lâm Tri Thành lại từ bỏ vị trí cầm đầu hải tặc, chủ động lên bờ, đồng ý đầu quân cho triều đình, vì thế tiên đế liền sắp xếp hắn ở Lâm Hải, trở thành huyện lệnh của Phúc Châu."
Cố Nguyên Bạch bóp bóp cổ tay, y đứng dậy dạo bước tới lui, than thở rất nhiều lần: "Một nhân vật như thế, một anh hùng như thế, vậy mà tiên đế lại để cho hắn làm một huyện lệnh nho nhỏ? Đáng tiếc, quá đáng tiếc."
Điền Phúc Sinh rất ít khi thấy Thánh Thượng có bộ dáng như vậy, Thánh Thượng chẳng hề có hứng thú gì với kỳ trân dị bảo, chỉ đặc biệt khát cầu nhân tài, đây là điều mà tất cả thư sinh ở Đại Hằng đều biết, hắn thử tưởng tượng theo, cũng cảm thấy thịt đau, khó chịu hệt như vừa ném vàng đi vậy: "Hình như Lâm Tri Thành làm huyện lệnh, đã năm năm rồi."
Bước chân của Cố Nguyên Bạch dừng lại: "Năm năm? Nhiệm kỳ của huyện lệnh ở Đại Hằng là ba năm đổi một lần mà."
Điền Phúc Sinh nói: "Hình như làm huyện lệnh ở chỗ này, rồi sau đó lại điều tới chỗ khác làm huyện lệnh."
Cố Nguyên Bạch: "......"
Tiên đế và Lư Phong, rốt cuộc đã chôn vùi bao nhiêu trân bảo ở những vị trí như thế vậy.
Tiên đế là phụ thân của Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch cũng không tiện trách cứ hắn.
Thời điểm thế này, phải lôi Lư Phong ra làm lá chắn để xả cho hết giận.
Sau khi thầm mắng Lư Phong một trận vô cùng sảng khoái xong, cuối cùng Cố Nguyên Bạch cũng cảm thấy hả giận, y đặt sổ con của Lâm Tri Thành sang một bên, tính toàn ngày mai lại cẩn thận xem lý lịch của hắn.
Y có dự cảm, y sắp nhặt được một vị tướng tài giỏi có tiếng lưu danh sử sách rồi..