Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 11



Không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần nhìn biểu cảm của nàng ta, mọi người đã hiểu được ai mới là người nói đúng.

"Đây còn là người sao?!"

"Đuổi ả đàn bà độc ác này ra khỏi Thẩm gia!"

"Không chỉ đuổi ra ngoài, còn phải công bố những việc ả ta làm, để mọi người trên đời đều thấy rõ bộ mặt thật của ả đàn bà độc ác này!"

Lý thị run rẩy ngồi bệt xuống đất, không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa.

Nhưng Thẩm Dao Chu lại nhìn về phía đám đông: "Ca ca, huynh không ra giải thích đôi lời sao? Dù sao thì! huynh cũng ăn không ít đan dược đó."

Thẩm Vĩnh Đức vốn đang ở ngoài xử lý công việc, lúc trở về mới nghe nói đến chuyện của Thẩm Dao Chu, vội vàng chạy đến thì thấy Lý thị tự nhận tội, trong lòng thầm mắng ả ngu ngốc.

Hắn thường không ở nhà, ấn tượng về muội muội cũng rất mơ hồ, chỉ nghe Lý thị nói nàng tính tình nhu nhược, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là nàng giả vờ, Lý thị bị nàng xoay như chong chóng.

Thẩm Vĩnh Đức đương nhiên không tin chuyện nàng bị đoạt xá, mọi người đều biết, đoạt xá gần như phải tiêu hao một nửa tu vi, ai lại bỏ ra cái giá lớn như vậy để đoạt xá một phế vật ngũ linh căn chứ!

Cũng không biết nàng gặp được kỳ ngộ gì, mà từ một phế vật lại có thể trở thành y tu, có lẽ là do người mẹ kế thần bí của hắn, năm đó Thẩm Vĩnh Đức từng thấy bà ta lén lút chữa bệnh cho động vật nhỏ, đáng tiếc là hắn không nghĩ nhiều.

Thẩm Vĩnh Đức càng nghĩ càng ghen tị nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hắn đã sớm tính toán sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu Lý thị, cho dù Thẩm Dao Chu biết gì, nàng cũng không có bằng chứng.

Hai người bọn họ là anh em ruột, sau này hắn sẽ dỗ dành nàng, tự nhiên có thể moi được từ nàng manh mối về y tu.

Vì vậy, vừa vào cửa hắn đã tát Lý thị một cái thật mạnh, sau đó khóc lóc thảm thiết trước mặt Thẩm Dao Chu, nói rằng mình bị Lý thị lừa, không biết ả ta lại là một người đàn bà độc ác như vậy.

Hắn tính toán rất hay.

Nhưng Thẩm Dao Chu lại không hề lay động, chỉ hỏi: "Nói như vậy, huynh không biết ả ta bán ta cho người khác làm lô đỉnh?"

"Không biết.

" Thẩm Vĩnh Đức trả lời chắc nịch: "Nếu ta biết, dù có phải liều mạng, ta cũng không để ả ta toại nguyện."

Không ngờ Thẩm Dao Chu lại cười nhẹ: "Hy vọng huynh nhớ kỹ lời mình nói."

Thẩm Vĩnh Đức đột nhiên có một dự cảm không lành.

Thẩm Dao Chu lấy ra từ trong cổ áo một viên đá màu xanh lam, có lẽ vì thường xuyên được người ta vuốt ve nên viên đá rất nhẵn nhụi.

Thẩm Vĩnh Đức nhớ ra, đây là thứ mẹ kế để lại cho muội muội, vì không phải là thứ gì có giá trị nên hắn và Lý thị đều không để ý.

Thẩm Dao Chu truyền vào một tia linh lực, viên đá lập tức tỏa sáng, giống như một đóa hoa sen từ từ nở ra, lộ ra hai bóng người ở phía trên, chính là Thẩm Vĩnh Đức và Lý thị.

Thẩm Túy An sửng sốt: "Đây! Đây là lưu ảnh thạch."

Lưu ảnh thạch là một loại linh tài rất quý giá, dùng để ghi lại hình ảnh cảnh vật, gần như bị các môn phái và gia tộc lớn độc quyền, số ít lưu lạc ra ngoài, ở chợ đen đều là có giá mà không có hàng, vì vậy nhiều người đã nghe qua tên của lưu ảnh thạch nhưng chưa từng thấy.

Bên ngoài Trừng Giới Đường lại một lần nữa náo loạn.

Lý thị và Thẩm Vĩnh Đức đều ngây người, lưu ảnh thạch vô cùng giá trị, mà bọn họ bôn ba nhiều năm như vậy, thậm chí còn tính kế Thẩm Dao Chu, không ngờ bảo vật quý giá nhất lại nằm ngay dưới mí mắt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.