Nàng ta tưởng rằng mình dù sao cũng có chút không cam lòng, nhưng lúc này được Thẩm Dao Chu nắm chặt tay, đối mặt với ánh mắt tin tưởng của nàng, những điều không cam lòng đó dường như tan biến trong nháy mắt.
Nàng ta nghe thấy mình dứt khoát nói: "Cảm ơn, nhưng ta từ chối."
Hai người nhìn nhau cười.
Thẩm Dao Chu không để ý đến Lạc Văn Huyền và những người khác nữa, nói ra phương án đã chuẩn bị từ lâu.
Giọng nói của nàng lơ lửng trên không trung, khiến đám người vốn đang ôn ào trở nên yên tĩnh.
Phó Sinh Hàn bước ra khỏi võ đài, vừa vặn nghe thấy giọng nói của nàng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh và tự tin của Thẩm Dao Chu.
Hắn không nhịn được mà ấn n.g.ự.c mình, sờ Ngọc Đồng Tâm, nở một nụ cười nhàn nhạt như thoáng qua.
Thẩm Dao Chu đã nói đến hồi kết, nghĩ lại thấy không thể lãng phí cơ hội này, liền bổ sung thêm.
"Bản thân ta còn giỏi chữa thương liên quan đến linh mạch, nếu có ai bị thương linh mạch, sau này cũng có thể đến Thẩm gia ở Giang Hòa tìm ta."
Các y tu có mặt: "2”
Vì chuyện cổ trùng, tông môn đại tỉ không thể không tạm dừng, do bốn kiếm tông còn lại đứng đầu, thành lập một đoàn điều tra, đi điều tra chân tướng sự việc, còn những tu sĩ còn lại đều xếp hàng đi đến chỗ Thẩm Dao Chu để kiểm tra.
Để tiết kiệm thời gian, Thẩm Dao Chu dùng công đức đổi một chiếc máy kiểm tra, Sở Cửu Ý và Thân Khương cùng những người khác phát Hiển Ảnh Dịch, cũng như hướng dẫn tu sĩ kiểm tra, một khi phát hiện trúng cổ sẽ đưa đến phòng phẫu thuật chờ phẫu thuật.
Thẩm Dao Chu dưới sự hỗ trợ của Từ Chỉ Âm, chuyên tâm làm phẫu thuật.
Tất cả mọi người hình thành một dây chuyền, do Lăng Tân Nguyệt điều phối ở giữa, mặc dù nàng ta chỉ là một người phàm nhưng trước mặt những tu sĩ là thiên chi kiêu tử này lại không hề sợ hãi, tự nhiên có khí chất của một đại lão chỉ huy.
Phá Nhạc Kiếm Tông và Trì Việt cùng những người khác giúp duy trì trật tự.
Thẩm Dao Chu làm xong một ca phẫu thuật, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyên đến tiếng cãi nhau, nàng có chút nghi hoặc, vốn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, một lát nữa sẽ ổn thôi, không ngờ một lát sau tiếng cãi nhau lại càng lúc càng lớn.
Thẩm Dao Chu liền bảo Từ Chỉ Âm tạm dừng một chút, nàng đi ra ngoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy trong viện tử náo loạn, Trì Việt và những tu sĩ đang xếp hàng chờ phẫu thuật đang chỉ vào một nhóm tu sĩ khác mắng, nếu không phải đám người Thẩm Túy An ngăn cản, e rằng còn phải động thủ.
So với bên kia, bên còn lại mặt đỏ bừng nhưng lại có vẻ hơi thiếu tự tin, không hề mắng lại.
Thẩm Dao Chu chỉ suy nghĩ một chút đã đoán ra thân phận của bọn họ, hẳn là tu sĩ của Thương Huyền Kiếm Tông.
Bởi vì Mạnh Thiếu Uyên, bây giờ toàn bộ Thương Huyền Kiếm Tông đều trở thành chuột chạy qua đường, mọi người đều không ưa bọn họ, đặc biệt là những người bị trúng cổ này.
Những đệ tử Thương Huyền Kiếm Tông cũng rất ấm ức, bọn họ căn bản không biết chuyện Mạnh Thiếu Uyên có mẫu cổ, trong số bọn họ cũng có không ít người là nạn nhân.
Nghe bọn họ nói vậy, bọn Trì Việt càng tức giận hơn.
"Đầu là một môn phái, nói các ngươi không biết gì, ai tin chứ!"
"Lúc hưởng lợi thì không thấy các ngươi nói không biết, mau cút đi! Nơi này không chào đón các ngươi!"
Người đứng đầu nhìn thấy Thẩm Dao Chu, vội vàng cầu xin: "Thẩm y tu, chúng ta thực sự không biết, ai lại nguyện ý trúng cổ chứ, chúng ta cũng bị Mạnh Thiếu Uyên hại."