Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 152



Sở chưởng môn, Lạc Tiên là đệ tử của ngươi, Dao Chu cũng là bảo bối của Phá Nhạc Kiếm Tông chúng ta, nếu như có người muốn bất lợi với nàng, vậy chính là kẻ địch của toàn bộ Phá Nhạc Kiếm Tông chúng ta, còn mong Sở chưởng môn bình tĩnh lại, suy nghĩ cho kỹ."

Bầu không khí của hai phái căng thẳng như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Thẩm Dao Chu từ phía sau Yến Phi và những người khác đi ra, bình tĩnh nói: "Ta còn chưa nói gì đã bị người ta định tội, nếu thật sự đáp ứng phẫu thuật cho Lạc Tiên, một khi hắn trong lúc phẫu thuật xuất hiện vấn đề gì, Sở chưởng môn e rằng sẽ cho rằng ta cố ý hại hắn?"

Sắc mặt Sở chưởng môn đỏ trắng xen kẽ, vội vàng nói: "Thẩm y tu, ta không phải có ý này."

Thẩm Dao Chu nhìn về phía Quý Nhiên đầy mặt không phục: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đừng có tự cho mình là quan trọng, loại trẻ con chưa bị xã hội dạy dỗ như ngươi, có đáng để ta lấy tố chất nghề nghiệp của mình ra để giận dỗi không?”

"Nếu các ngươi động não một chút là có thể nghĩ ra, bệnh nhân của ta đều là Kim Đan kỳ trở xuống, không phải ta không muốn cứu hắn, mà là không thể."

Lời của nàng khiến cho đám người vốn đang phẫn nộ dần dần bình tĩnh lại.

Đúng vậy, bất kể là tu sĩ bị trúng cổ hay là những công tử thế gia kia đều là Kim Đan kỳ, cho dù là Yến Phi bọn họ, dường như cũng là bởi vì tu vi tụt xuống Kim Đan kỳ, sau đó mới lần nữa thăng cấp.

Đúng là chưa từng nghe nói nàng chữa trị cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào.

Những người ban đầu bởi vì lời nói của Quý Nhiên mà hoài nghi Thẩm Dao Chu đều có chút xấu hổ.

Quý Nhiên bị Thẩm Dao Chu nói đến mức không nói nên lời, tức giận cả người đều đỏ bừng.

Chỉ có Hạ Tông Minh vẫn ôm một tia hy vọng: "Thẩm y tu, chẳng lẽ thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?"

Thẩm Dao Chu tuy có chút bực mình, nhưng là thầy thuốc, nàng vẫn nhẹ nhàng nói: "Ta quả thật có cách thử, nhưng tỉ lệ thành công của phương pháp này chưa đến 30%, ta cũng không thể đảm bảo chữa khỏi cho hắn."

Hạ Tông Minh và những người khác vốn đã tuyệt vọng, không ngờ Thẩm Dao Chu lại thật sự có cách.

"Không sao! Chỉ cần có một tia hy vọng là tốt rồi!"

Sở chưởng môn cũng nói: "Xin Thẩm y tu yên tâm, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, Chử Sơn Kiếm Tông chúng ta đều vô cùng cảm kích!"

Thẩm Dao Chu mỉm cười: "Nếu đã vậy, xin Sở chưởng môn hãy ký vào giấy cam kết phẫu thuật."

Nói xong, nàng liên đưa một miếng ngọc giản cho Sở chưởng môn.

Giấy cam kết phẫu thuật này nàng đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa từng dùng đến, nàng vốn tưởng rằng thứ này sẽ mãi mãi nằm mốc meo trong túi trữ vật của mình, không ngờ cuối cùng cũng có lúc dùng tới.

Sở chưởng môn xem xong, sắc mặt có chút khó coi: "Thẩm y tu không tin tưởng ta đến vậy sao?" "Không tin tưởng." Thẩm Dao Chu dứt khoát nói,So với lời nói suông, ta càng muốn mọi thứ được viết rõ ràng rành mạch, xin Sở chưởng môn xem kỹ rồi hãy ký.

Lời này của nàng quả thực là một sự sỉ nhục trắng trợn, nhưng dù sao cũng là mình có lỗi trước, Sở chưởng môn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi xem hết, cuối cùng trước mắt bao người ký tên.

Thẩm Dao Chu cất ngọc giản đi mới nói: "Đưa người vào phòng phẫu thuật đi."

Bên trong phòng phẫu thuật, Từ Chỉ Âm và những người khác đã chuẩn bị xong.

Thẩm Dao Chu tiến vào hệ thống, tìm kiếm kỹ năng mà mình cần - Thuật lấy dị vật trong linh mạch.

Thuật thức này đối với nàng mà nói không khó, điểm khó duy nhất chính là không thể định vị được vị trí dị vật.

Nhưng Thẩm Dao Chu nhớ lúc xem thi đấu, Phó Sinh Hàn từng nói, bởi vì hắn là Kiếm Cốt bẩm sinh cho nên đối với phần lớn kiếm khí đều có cảm ứng, có lẽ có thể lợi dụng phương pháp này để tìm ra vị trí kiếm khí xâm nhập vào linh mạch của Lạc Tiên.

Nàng còn cố ý hỏi lại Phó Sinh Hàn, xác định không có vấn đề mới đưa ra biện pháp này.

Nàng còn cố ý thay cho Phó Sinh Hàn một bộ quần áo phẫu thuật, thấy hắn mặc sai vài chỗ, còn cố ý cởi ra giúp hắn mặc lại.

Phó Sinh Hàn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi tai đỏ ửng và những ngón tay cuộn chặt lại đã tố cáo tâm tư thật sự của hắn.

Toàn bộ tâm tư của Thẩm Dao Chu đều đặt vào ca phẫu thuật sắp diễn ra, hoàn toàn không chú ý đến những chỉ tiết này.

Phó Sinh Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lại có chút thất vọng.

Bước vào phòng phẫu thuật, nhưng lần này người làm trợ lý không phải Từ Chỉ Âm, mà là Sở Cửu Ý.

Lạc Tiên nằm trên bàn mổ, phần thân trên trần trụi, vết thương trên n.g.ự.c và bụng trông vô cùng đáng sợ.

Thẩm Dao Chu lại xác nhận lại với bọn họ một lần nữa về nội dung ca phẫu thuật.

Thẩm Dao Chu nắm chặt d.a.o phẫu thuật, đây là lần đầu tiên nàng không biết gì về bệnh nhân trước mắt, đối với một bác sĩ mà nói, đây là một việc vô cùng đáng sợ, người duy nhất nàng có thể tin tưởng chính là Phó Sinh Hàn.

Phó Sinh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

Hắn biết, lúc này mình chính là đôi mắt của nàng, kiếm khí vô cùng linh hoạt, muốn bắt được nó cần hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Theo tiếng Thẩm Dao Chu tuyên bố phẫu thuật bắt đầu, Phó Sinh Hàn lập tức tiến vào trạng thái, muốn định vị vị trí kiếm khí trong linh mạch, đối với hắn mà nói cũng không phải là một việc dễ dàng.

Hơn nữa, hắn cũng không nói cho Thẩm Dao Chu biết, việc cảm ứng như vậy đối với hắn mà nói cũng không dễ chịu gì, chủ động đi cảm nhận kiếm khí của người khác với anh mà nói, giống như là chủ động tiếp nhận khiêu khích, hắn cần phải không ngừng đè nén những cảm xúc hung bạo trong lòng, đè nén bản năng chiến đấu của mình.

Điều này giống như đặt một bình rượu ngon trước mặt kẻ nghiện rượu, nhưng lại không cho phép hắn uống, thật quá tàn nhẫn. Nhưng hắn đều nhịn xuống, ngón trỏ thuận theo linh mạch của Lạc Tiên từng chút một lướt qua, từng chút từng chút cảm nhận.

Bỗng nhiên, ngón tay hắn dừng lại.

"Chỗ này”

Cùng lúc đó, Thẩm Dao Chu không chút do dự hạ đao, linh lực thuận thế tiến vào trong.

"Bắt được rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.