Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 196



Lời nàng ta vừa dứt, đại trưởng lão đã dẫn người xông ra, còn Thẩm Dao Chu cũng nhanh chóng vận khởi linh lực lùi nhanh về phía sau.

Thiền nhi cười lạnh một tiếng, căn bản không để ý.

Đúng như nàng ta thăm dò trước đó, cả Thẩm gia, ngoài Thẩm Dao Chu là Kim Đan kỳ không có gì sức tấn công thì đại trưởng lão còn có chút sức chiến đấu. Còn những tu sĩ khác, trực tiếp dùng tu vi đè bẹp là được.

Nàng ta vừa đề phòng đại trưởng lão, vừa đưa tay ra định bắt Thẩm Dao Chu.

Nhưng không ngờ dưới chân nàng ta đột nhiên sáng lên trận pháp, cơ thể nàng ta như đột nhiên sa vào bùn lầy, trong nháy mắt không thể nhúc nhích, mặc dù nàng ta nhanh chóng khôi phục lại nhưng sau đó mới nhận ra lòng bàn tay đau nhói.

Nhìn kỹ lại, lòng bàn tay nàng ta lại cắm một cái ống kỳ lạ, mặc dù nàng ta không để ý đến Thẩm Dao Chu nhưng hộ thể linh lực lại không thu hồi, thứ này là sao lại cắm vào được!

Trong lòng nàng ta có chút bất an, vội vàng ném cái ống đó ra ngoài.

Nhưng bước chân vừa khựng lại, Thẩm Dao Chu đã chạy đến trốn sau lưng đại trưởng lão.

Thiền nhi bị bọn họ chọc giận, cười lạnh nói: "Ta tốt bụng mời ngươi đi làm khách quý, nếu ngươi không muốn, vậy ta sẽ trói ngươi lại mang đi."

Thẩm Dao Chu: "Ồ, đợi ngươi làm được rồi hãy nói."

Thiền nhi tức giận, trong tay đột nhiên xuất hiện mấy sợi tơ, thẳng tắp lao về phía Thẩm Dao Chu, nhưng khi đến giữa không trung, những sợi tơ đó lại đột nhiên mềm nhữn, toàn bộ rơi xuống đất.

Thiền nhi phát hiện linh lực của mình dường như đều đình trệ, cơ thể cũng không thể động đậy.

Nàng ta vừa kinh vừa giận: "Ngươi đã làm gì tat”

Thẩm Dao Chu võ tay, rất hài lòng, không uổng công nàng cố ý đổi thuốc gây mê từ hệ thống với giá cao, phối hợp với trận pháp, dù ngươi có ngang ngược đến đâu cũng phải ngã xuống.

Linh lực của Thiền nhi chảy càng lúc càng nhiều, hơn nữa cả người cũng rơi vào trạng thái buôn ngủ không thể thoát ra được.

Đợi đến khi nàng ta hoàn toàn ngã xuống, Thẩm Dao Chu mới cùng đại trưởng lão và những người khác vây lại.

“Ta giao nàng ta cho ngài."

Đại trưởng lão: "Yên tâm.”

Thẩm gia có ngục tối chuyên dụng có thể áp chế tu vi, giam cầm linh lực, đặc biệt thích hợp để đối phó với Thiền nhi.

Thẩm Dao Chu gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Đúng rồi, ngài phái hai người đi trông chừng Hứa Tinh Dạ đi, đợi khi thuốc mê của hắn hết tác dụng thì báo cho ta biết."

Mặc dù trong toàn bộ sự việc này, Hứa Tinh Dạ đều tỏ ra vô cùng vô tội, nhưng Thẩm Dao Chu vẫn thấy nên cẩn thận thì hơn.

Đại trưởng lão cũng không hỏi nhiều, sảng khoái đáp ứng.

Cùng lúc đó, Hứa Tinh Dạ nằm trong phòng bệnh đột nhiên mở mắt.

Ngục tối Thẩm gia. Thiền nhi bị xiêng chặt vào tường, sợi xích trói nàng ta được làm bằng Vẫn Nguyệt Thiết, Vẫn Nguyệt Thiết vốn có thể áp chế tu vi của tu sĩ, hơn nữa trên sợi xích này còn khắc riêng trận pháp tương ứng, ngoài ra bốn bức tường của ngục giam đều được làm bằng đá ức linh, có thể nói là vạn vô nhất thất, khiến nàng ta hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.

Thiền nhi cố gắng giãy giụa nhưng không có chút hiệu quả nào.

Nàng ta vừa hối hận vừa phiền não, sớm biết không nên tham lam, nghĩ đến việc để Thẩm Dao Chu tự nguyện nên vẫn luôn không dùng biện pháp cưỡng chế, nếu trực tiếp trói nàng rồi chạy, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.