Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 202



Nàng không nhịn được hỏi: "Mẫu thân ta rốt cuộc là người như thế nào, vì sao lại khiến ngươi chấp nhất như vậy?"

"Đừng có moi móc ta." Hứa Tinh Dạ cười nói: "Trước khi chúng ta đến đích, ta sẽ không nói gì cả."

Thẩm Dao Chu: "..."

Kẻ phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều đâu rồi!!

Trong lòng nàng như mèo cào, nhưng Hứa Tinh Dạ đúng là kín tiếng thật.

Thẩm Dao Chu buồn bực không thôi, nhưng rất nhanh lại có chuyện buồn bực hơn nữa.

Hứa Tinh Dạ lại để Thiền nhi giữ chặt nàng, sau đó lục soát túi trữ vật của nàng, còn có cả những linh khí bảo mệnh mà Thẩm Túy An đưa cho nàng.

Hứa Tinh Dạ thở dài: "Thẩm y tu quá thông minh, để ngươi mang theo những thứ này, ta không yên tâm.”

Thẩm Dao Chu nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình trở nên nghèo rớt mồng tơi trong một đêm, trên người sạch sẽ đến mức không tìm ra được một viên linh thạch, thế nhưng Hứa Tinh Dạ vẫn không yên tâm, lại nhìn chằm chằm vào Ngọc Đồng Tâm mà Thẩm Dao Chu đeo trên người.

Thẩm Dao Chu lập tức nắm chặt Ngọc Đồng Tâm: "Cái này không được, đây... đây là tín vật định tình của ta!! Nếu ngươi lấy nó đi, ta sẽ liều mạng với ngươi!"

Hứa Tinh Dạ mặc dù có chút khinh thường loại tình cảm nam nữ này của Thẩm Dao Chu, nhưng dù sao cũng có ý định hợp tác với nàng sau này, cũng không muốn làm quá đáng.

Hơn nữa, Ngọc Đồng Tâm kia chỉ có một chút linh lực yếu ớt, nghĩ rằng cũng không phải thứ gì quan trọng nên không lấy đi nữa.

Cuối cùng, hắn còn giả vờ giả vịt nói: "Ta tin Thẩm y tu có thể nhìn ra thành ý của ta, nhân lúc trên đường, ngươi hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị này đi. Vậy thì, không làm phiên nữa."

Thẩm Dao Chu hiện tại chỉ muốn đá thẳng vào mặt hắn.

Ta cũng muốn cho ngươi xem thành ý của tal!

Những ngày tiếp theo, Thẩm Dao Chu bề ngoài ngoan ngoãn nhưng thực chất vẫn luôn nghĩ cách trốn thoát.

Không có túi trữ vật, không có đồ bảo mệnh nhưng nàng vẫn còn y thuật.

Nàng không phải là khí tu, không có cách giải quyết từ góc độ linh khí, nhưng nàng là y tu, nếu coi linh khí này là bệnh trạng thì có lẽ nàng có cách giải quyết.

Vì vậy, nhân lúc Hứa Tinh Dạ không có ở đó, Thẩm Dao Chu vẫn luôn cố gắng nghiên cứu cách tháo linh khí này xuống.

Hứa Tinh Dạ đi vào: "Đừng phí công vô ích, thần phủ của nàng ta đã bị ta khống chế, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu ngươi định đánh thức nàng ta, bảo nàng ta thả ngươi đi thì từ bỏ đi, ngươi cố tháo linh khí trên đầu nàng ta xuống chỉ khiến nàng ta c.h.ế.t thôi."

"Muốn thử không?”

Hắn trông có vẻ rất muốn để Thẩm Dao Chu thử làm như vậy.

Thẩm Dao Chu thầm mắng một tiếng biến thái: "Không cần." Hứa Tinh Dạ có chút thất vọng: "Đừng coi mạng người quan trọng thế chứ, năm xưa y tổ luyện đan cứu người cũng có không ít người chết, mới tìm ra được phương thuốc thực sự, chẳng lẽ họ đáng c.h.ế.t sao? Chỉ là quá trình tất yếu để đạt được đại nghĩa mà thôi."

Thẩm Dao Chu: "Nhưng ngươi lại khác."

Hứa Tinh Dạ: "Ta không thấy có gì khác nhau, đều là người chết, chỉ là dùng một số lời hoa mỹ để thỏa mãn sự giả nhân giả nghĩa của thế nhân mà thôi."

Thẩm Dao Chu: "Ta không có gì để nói với ngươi."

Hứa Tinh Dạ: "Chỉ là một cái xác không hồn mà thôi, cần gì phải để tâm như vậy, rất nhiều người muốn tranh danh đoạt lợi, muốn leo lên cao, chung quy không phải là muốn khống chế người khác sao? Có gì khác ta."

"Đây không phải là lý do để ngươi tùy tiện g.i.ế.c người."

Những ngày này, Hứa Tinh Dạ vẫn luôn cố gắng tẩy não Thẩm Dao Chu, phải nói rằng, lời hắn nói vẫn rất có tính kích động.

Đổi lại là bất kỳ người nào không kiên định, e rằng đều bị hắn thuyết phục.

Nhưng Thẩm Dao Chu từ nhỏ đã được giáo dục, môi trường trưởng thành của nàng, còn có cha mẹ, thầy cô, bạn bè đều đã hình thành cho nàng một tam quan hoàn chỉnh, sẽ không vì lời nói của Hứa Tinh Dạ mà thay đổi.

Hứa Tinh Dạ dường như cũng không ngờ Thẩm Dao Chu lại cứng đầu như vậy, lúc đầu hắn còn tự tin lắm, nhưng sau đó cũng dần dần trở nên mất kiên nhẫn.

Ngay lúc này, bọn họ đã đến đích.

Linh khí bay thẳng qua một vách đá, xuyên qua một thác nước dưới vách đá, đến một không gian cực kỳ rộng lớn.

Nơi này đã sớm bị Hứa Tinh Dạ khoét rỗng, không chỉ bày đầy đủ các loại linh khí, mà còn có rất nhiều tu sĩ đội linh khí hình con nhện trên đầu giống như Thiền nhi.

Từ kỳ Trúc Cơ đến kỳ Nguyên Anh đều có.

Hứa Tinh Dạ chỉ vào bên trong: "Thẩm y tu, mời."

Đây hẳn là căn cứ bí mật của Hứa Tinh Dạ, hắn đưa mình đến đây, nếu mình không đồng ý, e rằng cũng không thể sống sót ra ngoài.

Sự việc đã đến nước này, Thẩm Dao Chu ngược lại bình tĩnh.

So với sống chết, hiện tại nàng càng muốn biết chân tướng đằng sau chuyện này rốt cuộc là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.