Đây chỉ là bên ngoài mà thủ vệ đã nghiêm ngặt như vậy.
Xem ra đây chính là sào huyệt của Hứa Tinh Dạ.
Đây không phải là nơi hắn tìm thấy Hứa Tinh Dạ lúc trước, so với nơi này, bên kia quá đơn sơ.
Tâm trạng Phó Sinh Hàn có chút phức tạp.
Lúc đầu hắn đi tìm Hứa Tinh Dạ chỉ là để hoàn thành di nguyện của tiền bối, chỉ là Hứa Tinh Dạ quá lạnh nhạt, hơn nữa hai người bọn họ, một khí tu, một kiếm tu, cũng không có gì để nói.
Phó Sinh Hàn đã hoàn thành tâm nguyện, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không còn bất kỳ giao thoa nào nữa.
Hứa Tinh Dạ chỉ là con trai của một ân nhân mơ hồ trong ký ức của hắn.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
Cho dù là bắt Thẩm Dao Chu từ Thẩm gia đi, hay vách đá trước mắt, đều cho thấy Hứa Tinh Dạ không phải là một người đơn giản.
Thẩm Dao Chu rốt cuộc thế nào.
Hắn chỉ có thể nhìn ra tình hình linh mạch và đan điền trên Ngọc Đồng Tâm, thấy cơ thể nàng không có gì đáng ngại, còn những thứ khác thì hoàn toàn không biết.
Cho nên, cho dù trong lòng vô cùng sốt ruột muốn cứu Thẩm Dao Chu ra, nhưng hắn vẫn đè nén tâm trạng này, hắn không sợ bị thương, những thứ này không thể làm thương tổn hắn, chỉ sợ hành động của mình kinh động đến Hứa Tinh Dạ, ngược lại sẽ vô tình hại Thẩm Dao Chu. Hắn phải nghĩ cách liên lạc với Thẩm Dao Chu trước.
Phó Sinh Hàn suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng chạm vào chấm đỏ đó, truyền linh lực vào.
Thẩm Dao Chu đang nghiên cứu Linh Xu trên đầu Thiền nhi, đột nhiên cảm thấy Ngọc Đồng Tâm nóng lên, hơn nữa chấm đỏ trên đó lóe lên, nàng vội vàng quay người, không để Thiền nhi phát hiện.
"Ta hơi buồn ngủ, nghỉ ngơi một lát trước."
Nàng nói xong liền chạy lên giường, Thiền nhi vẫn đứng tại chỗ, chỉ cần Thẩm Dao Chu ở trong tâm mắt nàng ta là được.
Thẩm Dao Chu quay lưng nằm trên giường, tâm trạng căng thẳng như hồi nhỏ trốn bố mẹ chui vào chăn đọc truyện tranh.
Nàng cẩn thận lấy Ngọc Đồng Tâm ra, phát hiện chấm đỏ trên đó không ngừng nhấp nháy, điều này có nghĩa là một khối Ngọc Đồng Tâm khác không xa nàng.
Có phải là Phó Sinh Hàn đến cứu nàng rồi không?!
Thẩm Dao Chu ngây người.
Lúc đó nàng truyền linh lực vào, hoàn toàn là hành động theo bản năng, không ngờ lại có thể nhận được hồi đáp.
Hơn nữa lúc này Phó Sinh Hàn không phải nên ở trong Lan Nhân bí cảnh sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Sau nghỉ hoặc chính là vui mừng.
Trong lúc cô đơn vô vọng như thế này, nhìn thấy tín hiệu của người nhà, quả thực giống như tiêm cho nàng một liều thuốc an thần.
Nhưng rất nhanh nàng lại có chút lo lắng, Hứa Tinh Dạ biến nơi này thành như pháo đài, cho dù Phó Sinh Hàn có mạnh đến đâu, e rằng cũng khó có thể xông vào, cho dù xông vào được, trong này còn có nhiều tu sĩ bị Linh Xu khống chế, cho dù đánh nhau một chọi một không đánh lại hắn, nhưng cũng sợ song quyền khó địch tứ thủ.
Hơn nữa, Hứa Tinh Dạ nói không hứng thú với Kiếm Cốt bẩm sinh của Phó Sinh Hàn, ai biết là thật sự không hứng thú hay là đánh không lại!
Vạn nhất Phó Sinh Hàn bị thương, rơi vào tay hắn, giống như Thiền nhi bị Linh Xu khống chế thì phải làm sao?
Phải nghĩ cách thông báo cho Phó Sinh Hàn.
Đáng tiếc là Ngọc Đồng Tâm này không thể truyền lời.
Thẩm Dao Chu vắt hết óc, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Hứa Tinh Dạ nghe nói Thẩm Dao Chu muốn gặp hắn còn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đồng ý, tuy nhiên sau khi nghe yêu cầu của nàng, hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm.