Thẩm Dao Chu mở lòng bàn tay ra, bí cảnh biến thành một cây hạnh trong lòng bàn tay nàng, chỉ cần nàng động niệm là có thể vào được.
Bây giờ nàng chính là chủ nhân của bí cảnh, mọi thứ trong bí cảnh nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí nàng muốn biến bí cảnh thành hình dạng gì, chỉ cần động niệm là được.
Trước đó vì Vân Chiếu Ly sụp đổ, toàn bộ bí cảnh đã sụp đổ một nửa. Nhưng cho dù chỉ còn một nửa, bí cảnh này vẫn lớn đến kinh người.
Thẩm Dao Chu định trước tiên khai phá một phần, dời Lan Đinh Viện vào, theo thời gian, bệnh nhân ngày càng nhiều, Lan Đinh Viện cũng sắp ở không hết rồi, có bí cảnh này vừa khéo, đợi sau này bệnh nhân nhiều hơn, còn có thể mở thêm một số vị trí.
Nhưng việc này cần tiêu hao rất nhiều linh lực, không thể làm xong trong một sớm một chiều, Thẩm Dao Chu định cứ để đó trước, từ từ cải tạo.
Đúng lúc này nàng mới nhớ đến lục thúc, nàng nhớ Ân Vấn sau khi giao bí cảnh cho nàng thì đã tống tất cả tu sĩ trong bí cảnh ra ngoài, tính theo thời gian, lục thúc hẳn đã về Thẩm gia, biết chuyện nàng bị bắt đi rồi.
Thẩm Dao Chu có chút lo lắng, muốn lập tức trở về Thẩm gia, nhưng lại muốn đến hang ổ của Hứa Tinh Dạ xem thử.
Lúc đó Ninh Tĩnh Thu tự bạo uy lực lớn như vậy, theo lý mà nói Hứa Tinh Dạ hẳn đã chết, nhưng người này xảo trá đa đoan, chưa thấy xác c.h.ế.t của hắn, Thẩm Dao Chu vẫn không yên tâm.
Cuối cùng là Phó Sinh Hàn giải quyết giúp nàng bài toán khó này: "Lúc đó ta đã để lại ký hiệu cho hộ vệ Thẩm gia, đến tận bên ngoài vách đá nơi Hứa Tinh Dạ ở, không biết bọn họ có đến đó không?"
Đã như vậy, vậy thì trực tiếp đến hang ổ của Hứa Tinh Dạ đi.
Nhưng trước khi đi, Thẩm Dao Chu đột nhiên gọi Phó Sinh Hàn lại, nàng không quên nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành còn có một rương báu vàng.
Thẩm Dao Chu trước đây đã mở rương báu đồng và rương báu bạc, đây là lần đầu tiên mở rương báu vàng, có Phó Sinh Hàn vị thân may mắn này ở đây, cũng không biết có thể mở ra được thứ gì tốt.
Nàng căng thẳng nhìn Phó Sinh Hàn: "Ta có thể nhờ ngươi giúp ta một việc không?”
Phó Sinh Hàn bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, cũng không khỏi nghiêm túc: "Việc gì?"
Thẩm Dao Chu: "Ta có thể nắm tay ngươi không?”
Phó Sinh Hàn: ”..."
Nhưng chưa kịp để hắn nói gì, Thẩm Dao Chu đã nắm lấy tay hắn, không chỉ nắm còn xoa xoa lên xuống, cố gắng hưởng chút may mắn.
Phó Sinh Hàn cứng đờ tại chỗ, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến tận vành tai, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Thẩm... Thẩm cô nương, chuyện này, không cần... không cần nói trước với ta..."
Nhưng Thẩm Dao Chu giống như một tên tra nam vừa ăn đậu hũ của cô nương, hoàn toàn không để trong lòng, quay đầu liền chui vào hệ thống vui vẻ mở rương báu.
Nàng dùng tay vừa sờ qua Phó Sinh Hàn, thành kính mở rương báu.
Ánh sáng lóe lên, xuất hiện một chậu hoa. [Hoa công đức: Có thể chậm rãi thu thập công đức, mỗi khi thu thập được một trăm điểm công đức, sẽ kết thành một quả công đức, ăn vào có thể nhận được công đức. ]
Thẩm Dao Chu: "II!"
Đây là vận may gì thế này!!
Công đức, chính là thứ mà hiện tại và tương lai nàng đều rất thiếu, không chỉ dựa vào nó để tấn cấp, mà những thứ trong thương thành đều phải dùng công đức để mua, sự xuất hiện của thứ này quả thực là buồn ngủ gặp ngay chiếu manh