Lăng Tân Nguyệt rất khổ não: "Nói thật, cứ viết xung đột mãi ta cũng hơi chán rồi, muốn đổi một đề tài khác thử xem, hơn nữa gần đây loại thoại bản này không bán chạy lắm, biên tập của ta cũng khuyên ta viết một số thứ khác...
Thẩm Dao Chu nghe xong lập tức phấn chấn: "Được mà, đổi đề tài xem như đổi tâm trạng!"
Lăng Tân Nguyệt: "Ngươi có đề nghị gì không?"
Thẩm Dao Chu: "Ví dụ như... trồng trọt? Trồng một ít linh thực, mỗi ngày ăn uống vui vẻ?"
Lăng Tân Nguyệt: ”..."
Thẩm Dao Chu không quản ngại khuyên nàng ta: "Ngươi đừng chê đề tài này, viết ra cũng cuốn hút lắm đó."
Lăng Tân Nguyệt giả vờ không nghe thấy, suy nghĩ một lúc, đột nhiên có cảm hứng: "Ta biết viết gì rồi!"
Thẩm Dao Chu: "Viết gì?"
Lăng Tân Nguyệt đắc ý nói: "Ta muốn viết thoại bản phong nguyệt, chính là loại chuyện tình yêu, ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Dao Chu: "..."
Ta thấy không thế nào, còn không bằng trồng trọt!
Nhưng Thẩm Dao Chu không thuyết phục được Lăng Tân Nguyệt, chỉ có thể ôm một trái tim lo lắng theo Yến Phi lên đường.
Phó Sinh Hàn sau khi rời khỏi Thẩm gia, trước tiên đến Tinh La thế gia. Tinh La thế gia mặc dù lấy danh nghĩa là thế gia nhưng nó không có quá nhiều liên hệ với các thế gia khác ở Vân Trạch Châu, hơn nữa lại giỏi bói toán, cho nên có vẻ rất thoát tục.
Phó Sinh Hàn vừa đến, đã có hai con hạc tiên ngậm linh trà ra đón hắn.
Phó Sinh Hàn đi theo chúng, một đường đến nơi ở của Diệp Quy Viên.
Diệp Quy Viên đã bày sẵn linh trà và linh quả tiếp khách, cười hì hì nói: "Ta sớm đã tính ra hôm nay ngươi sẽ đến tìm ta! Nhưng ngươi ít khi đến cửa, lần này có phải có chuyện tìm ta không?”
Cơ thể Phó Sinh Hàn khựng lại, sau đó đi đến ngồi đối diện hắn: "Ta phải đi xa một chuyến, đến đây cáo biệt ngươi."
"ỒI Lại đi xa à?" Diệp Quy Viên nhíu mày: "Có phải sư phụ ngươi lại giao việc cho ngươi làm không?”
Phó Sinh Hàn lắc đầu: "Là chuyện của ta."
Diệp Quy Viên tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Phó Sinh Hàn cụp mắt: "Không thể nói."
"Chậc chậc." Diệp Quy Viên không vui: "Chúng ta là huynh đệ tốt mà ngươi còn giấu ta, lão Phó, ngươi chơi không đẹp!"
Nhưng Phó Sinh Hàn không chịu nói, Diệp Quy Viên cũng không truy hỏi đến cùng, hắn nghĩ đến một chuyện khác, vội vàng hỏi: "Lần trước ta tính cho ngươi một quẻ, phát hiện không tính được vị trí của ngươi, rốt cuộc ngươi chạy đến nơi nào vậy?"
Phó Sinh Hàn nhẹ nhàng nói: "Vào một bí cảnh."
Diệp Quy Viên đánh giá hắn: "Thảo nào ta thấy tu vi của ngươi dường như cao hơn một chút, không tệt" "Ha ha ha, Trình Tịch Bạch không cho ngươi đi bí cảnh Lan Nhân, kết quả nghe nói lần này bí cảnh Lan Nhân xảy ra chuyện, bọn họ chưa ở được bao lâu đã bị đuổi ra, công cốc một chuyến, nếu ông ta biết ngươi nhân họa được phúc vào được bí cảnh khác, chắc sẽ tức c.h.ế.t mất! Nghĩ đến thôi cũng thấy hả hê!"
Nhưng nói được một lúc, Diệp Quy Viên lại thấy không ổn: "Khoan đã, trước đây ngươi cũng từng xảy ra chuyện tương tự, có lúc nào lại trịnh trọng đến từ biệt ta đâu, không phải là có nguy hiểm gì chứ?"
Nói rồi, hắn định lấy quẻ ra bói, lại bị Phó Sinh Hàn ngăn cản.
Phó Sinh Hàn nhìn hắn, hỏi: "Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"
Diệp Quy Viên ngẩn người, gãi đầu suy nghĩ một lúc: "Mười năm rồi nhỉ?"
Mười năm trước, Phó Sinh Hàn ra ngoài rèn luyện, trên đường gặp Diệp Quy Viên bị yêu thú tấn công bèn ra tay cứu hắn, sau đó Diệp Quy Viên cứ thế bám theo Phó Sinh Hàn như một tiểu đệ.