Không ngoài dự đoán, nơi đó đã sớm bị bỏ hoang, vô cùng đổ nát.
Phó Sinh Hàn bước vào, cảnh tượng trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hắn giãm lên đám cỏ cao nửa người, đi vào những căn phòng đó, mỗi bước đi đều như từ từ trở về thời thơ ấu.
Hắn từng rất bất lực, cho rằng mình sẽ mãi mãi không thoát khỏi nơi này.
Nhưng hóa ra những căn phòng ở đây lại nhỏ bé, yếu ớt như vậy, hóa ra bức tường cao mà trước đây hắn cho rằng không thể thoát ra được, cũng chỉ thế mà thôi.
Phó Sinh Hàn dừng lại trước một căn phòng.
Đây chính là nơi hắn từng ở, hắn có một khoảnh khắc chán ghét không muốn bước vào, không muốn quay lại ký ức ban đầu.
Nhưng hắn nhanh chóng đè nén cảm xúc yếu đuối này, cúi người chui vào phòng.
Chăn gối đã mục nát, chậu đựng thức ăn ở góc phòng cũng sứt mẻ, một mảnh nắng nhỏ từ cửa sổ lớn bằng bàn tay chiếu vào, đây là một chút hy vọng nhỏ nhoi mà hắn từng có.
Trên tường khắc không ít những người tí hon lộn xộn, ngón tay Phó Sinh Hàn nhẹ nhàng lướt qua những vết tích thô ráp đó.
Đây là vết tích hắn để lại khi học theo những tu sĩ kia.
Những thứ này, mới chính là hắn thực sự.
Hắn nhìn căn phòng này lần cuối, sau đó giơ tay phóng thích linh lực, ngọn lửa rơi xuống đất, lập tức bùng cháy dữ dội. Phó Sinh Hàn giẫm lên ngọn lửa quay người rời đi.
Phía sau hắn, ngọn lửa như linh hồn phẫn nộ không cam lòng, thiêu rụi mảnh đất bẩn thỉu này thành tro bụi.
Bên kia, đám người Yến Phi định trước tiên đến nơi Thẩm Túy An biến mất xem thử.
Nhưng đến lúc lên phi kiếm, mọi người mới nhớ ra chứng say kiếm của Thẩm Dao Chu, ngược lại Thẩm Dao Chu rất tự tin: "Ta đã khỏe hơn nhiều rồi, không sao đâu."
Thời hiện đại cũng có kinh nghiệm nói say xe thì cứ ngồi xe nhiều sẽ không say nữa, phi kiếm hẳn cũng giống vậy.
Dù sao nàng cũng đã ngồi phi kiếm của Phó Sinh Hàn mấy lần rồi, lần gần đây nhất từ bí cảnh bay vê Thẩm gia, nàng cũng không có phản ứng gì.
Vì vậy, nàng liên theo Yến Phi lên phi kiếm, sau đó suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng nàng không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến mọi người nên vẫn cố chịu, mãi đến khi xuống phi kiếm mới nôn thốc nôn tháo.
Yến Phi lo lắng nhìn nàng: "Không sao chứ, hay là ngươi ngồi linh thuyền đi?"
Thẩm Dao Chu lau sạch chất bẩn bên miệng, lại súc miệng thật kĩ: "Không Sao, ta chịu được."
Nếu thực sự không được, nàng sẽ uống thuốc mê để mình ngất đi, sau đó trói vào phi kiếm của Yến Phi.
Yến Phi: "... Cũng không cần đến mức đó."
Thẩm Dao Chu rất buồn bực: "Trước đây ta rõ ràng không say mà."
Yến Phi: "Ngươi ngồi phi kiếm của ai thì không say?" Thẩm Dao Chu: "Phó Sinh Hàn."
Yến Phi: "... Nếu gặp lục thúc của ngươi, ngàn vạn lần đừng nói lời này."
Thẩm Dao Chu: "..."
Hai người suốt dọc đường lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Túy An, luôn căng thẳng, bị Yến Phi trêu chọc như vậy, bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút, Thẩm Dao Chu cũng không còn buồn nôn nữa.
Mọi người chỉ nghỉ ngơi một lát, đợi linh lực hồi phục rồi lại tiếp tục lên đường.
Thẩm Dao Chu nôn sạch sẽ cũng không còn say như trước, mọi người không ngủ không nghỉ mà lên đường, chỉ thỉnh thoảng dừng lại ăn một chút Tích Cốc Đan, hồi phục linh lực ít ỏi.
Theo dấu vết linh lực của Thẩm Túy An chỉ đường, hai ngày rưỡi sau thì đến nơi.