Lan Song được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật vốn dành cho Hạng Diễm.
Thẩm Dao Chu đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ đầy đủ, Yến Phi thu kiếm lại, đi về phía nàng.
Hạng chưởng môn giật mình, vội vàng ngăn nàng ta lại: "Ngươi muốn làm gì?
"Còn có thể làm gì nữa?" Yến Phi trợn mắt: "Tất nhiên là cứu người rồi!"
Hạng chưởng môn sửng sốt: "Ngươi... ngươi cũng là y tu sao?”
Yến Phi: "..."
Hạng chưởng môn cũng nhanh chóng nhận ra mình đã hiểu lầm, chỉ cần nhìn vào tình hình vừa rồi khi nàng ta đánh nhau với ông ta, Yến Phi rõ ràng là kiếm tu, nhưng một kiếm tu như nàng ta lại đi cứu người sao?
Hạng chưởng môn lộ vẻ nghi ngờ: "Đây là đan điền vỡ nát, e rằng cả Trường Yển Châu này cũng không có y tu nào chữa khỏi được, các ngươi định chữa như thế nào? Chẳng lẽ muốn nhân cơ hội này bỏ trốn sao?"
"Bỏ trốn?" Yến Phi cười lạnh, ngạo nghề nói: "Nếu ta thật sự muốn bỏ trốn thì trong môn phái các ngươi, ai có thể ngăn cản ta?"
Hạng chưởng môn: "..." Đây đúng là sự thật.
Yến Phi lười quan tâm ông ta nghĩ gì, trực tiếp nói: "Tránh ra."
Hạng chưởng môn từ trước đến nay chưa từng bị ai quát tháo như vậy, chỉ nghĩ đến việc nếu bọn họ thật sự có thể chữa khỏi đan điền vỡ nát thì sau này e rằng ông ta còn phải cầu xin bọn họ, vì thế đành ngậm ngùi nuốt cơn giận này xuống.
Không chỉ có ông ta, mà toàn bộ đệ tử của Thiên Hải Phái đều xì xào bàn tán.
"Đây là đan điền vỡ nát đấy! Làm sao có thể chữa khỏi được?"
"Cũng chưa chắc, nghe nói Y Tu Minh Hội có y tu biết luyện loại đan dược này..."
"Ngươi cũng nói là Y Tu Minh Hội, vậy ta còn biết Y Tổ cũng biết làm!"
"Nàng ta thế này cũng không giống như muốn luyện đan..."
"Không luyện đan thì cứu bằng cách nào!"
Yến Phi đi qua đám đông, cảm giác tự hào dâng trào, lúc đầu khi nàng ta vừa biết đến ca phẫu thuật của Thẩm Dao Chu, nàng ta cũng hoàn toàn không thể tin được, hoàn toàn không nghĩ ra được là không có đan dược thì cứu người bằng cách nào, may mà nàng ta đã tin tưởng Thẩm Dao Chu mới có thể khôi phục tu vi.
Còn về việc Thẩm Dao Chu có thể chữa khỏi hay không, nàng ta căn bản không nghĩ tới.
Nàng ta có lòng tin tuyệt đối vào Thẩm Dao Chu, chỉ cần nàng nói có thể cứu thì nhất định có thể cứu.
Thẩm Dao Chu đứng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn An Ninh đang thất hồn lạc phách, còn có Hạng chưởng môn đang rình rập bên cạnh, nàng âm thâm thở dài, gọi An Ninh vào.
Văn Nhân Nghiên thấy vậy, mắt sáng lên, vội vàng ra hiệu cho mình: "Thẩm cô nương, tại hạ cũng rất tò mò, có thể cùng vào không?”
Thẩm Dao Chu lạnh lùng từ chối hắn: "Phòng phẫu thuật không được có quá nhiều người."
Văn Nhân Nghiên: “..."
Cánh cửa lớn từ từ đóng lại trước mặt mọi người, ngăn cách thành hai thế giới.
Thẩm Dao Chu bảo Yến Phi và An Ninh đi thay quần áo trước, còn mình thì vào hệ thống.
Đầu tiên nàng đến chỗ cây kỹ năng, cây kỹ năng đan điền cũng giống như cây kỹ năng linh mạch lúc trước, trên đó phủ một lớp sương mù lớn.
Nhưng cây kỹ năng linh mạch là một cây thẳng đứng từ dưới lên trên, còn cây kỹ năng đan điền lại giống như hai cây quấn vào nhau, không ngừng hướng lên trên.
Một là đan điền, một là linh căn.
Hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau, không thể tồn tại đơn lẻ.
Điều này cũng dẫn đến việc, hầu như tất cả các bệnh liên quan đến đan điền đều cần có sự tác động đồng thời của nhiều kỹ năng mới có thể chữa khỏi.