Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 312



Chuyện bọn họ suýt chút nữa bị uy áp của Yến Phi dọa đến mức quỳ rạp xuống đất vừa mới xảy ra, mọi người xung quanh lại nhịn không được cười phá lên.

Thẩm Dao Chu đương nhiên không sợ trở thành kẻ thù với Tang Thế Minh, bởi vì hiện tại bọn họ đều đang đeo mặt nạ dịch dung, cho dù bị người ta nhớ mặt cũng không sao, dù sao chỉ cần tháo mặt nạ xuống, ai cũng không nhận ra ai.

Tang Thế Minh vừa tức vừa hận, nói: "Tùy tiện lấy đại một cái bình ra liền nói là Tục Linh Đan? Vậy ta còn nói trong này ta có Chí Nguyên Tạo Hóa Đan đấy! Thứ quan trọng như vậy, ngươi lại tùy tiện đem tặng cho người khác? Ta không tin!"

Lời này vừa nói ra, những người đứng xem cũng không nhịn được xì xào bàn tán, quả thật, nhìn trang phục và vũ khí của bốn người này không giống đệ tử của môn phái lớn nào, ngược lại càng giống tán tu hơn, nhưng tán tu sao có thể có dũng khí lấy ra cả một bình Tục Linh Đan?

Tang Hàm Sương và Ân Trường Uyên cũng không nhịn được do dự.

Thẩm Dao Chu lại thản nhiên nói: "Nhìn bộ dạng kiến thức hạn hẹp của ngươi kìa, chẳng lẽ Tục Linh Đan là thứ gì quý giá lắm sao?"

Tang Thế Minh cười nhạo: "Khẩu khí lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi là y tu?"

"Ế? Bị ngươi nhìn ra rồi sao?" Thẩm Dao Chu giả vờ kinh ngạc,/Ánh mắt này của ngươi hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của ngươi chút nào!"

Nàng dựa vào việc đeo mặt nạ dịch dung nên chẳng nể nang gì mà nói thẳng với Tang Thế Minh. Tang Thế Minh: "..."

Không chỉ mình hắn không tin, mà những tu sĩ khác có mặt ở đây cũng bán tín bán nghi.

Y tu ở Trường Yển Châu đều là bảo bối, người nào người nấy xuất hành đều vô cùng hoành tráng, chỉ riêng hộ vệ đã có chục người, làm sao có thể khiêm tốn như nàng?

Thẩm Dao Chu thản nhiên quan sát Tang Thế Minh: "Linh mạch ở cánh tay ngươi thường xuyên đau nhức, lúc vận chuyển linh lực cũng thường xuyên có cảm giác mất khống chế, đúng không?"

Tang Thế Minh: "1"

Thẩm Dao Chu tùy ý chỉ vào vài chỗ: "Những chỗ này hẳn là cũng có cảm giác tương tự, nhưng không nghiêm trọng bằng."

Tang Thế Minh: "!!!"

Hắn nhìn Thẩm Dao Chu với ánh mắt như gặp quỷ: "Ngươi... Ngươi làm sao biết được?"

Thẩm Dao Chu trong lòng cười thầm, linh căn của hắn tuy rằng có thể hấp thu linh lực nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng linh mạch của hắn vốn là nguyên bản, không thể mang theo nhiều linh lực, có nhiều nơi đã có dấu hiệu sắp nứt vỡ.

Mà sau khi Tang Thế Minh thay đổi linh căn, lại không thể dùng đan dược chữa trị linh mạch, chỉ có thể càng ngày càng nghiêm trọng.

Tang Thế Minh há hốc mồm.

Môn phái của bọn họ cũng có y tu phụng dưỡng, nhưng đối phương căn bản không thể nào như Thẩm Dao Chu, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề của hắn.

Hắn đã hoàn toàn tin tưởng Thẩm Dao Chu là y tu.

Hắn vội vàng hành lễ với Thẩm Dao Chu: "Là ta có mắt như mù, xin tiên tử cứu tai"

Xung quanh lập tức ồ lên một mảnh.

Ai cũng không ngờ Tang Thế Minh vừa rồi còn đang chất vấn Thẩm Dao Chu, vậy mà lại quỳ xuống nhanh như vậy.

Chẳng lẽ nữ tu nhìn không có gì đặc biệt này thật sự là y tu sao?!

Tang Hàm Sương lộ ra vẻ mặt mừng rỡ: "Tiên tử, cầu người cứu con gái taU"

Tang Thế Minh bây giờ nào còn tâm trí đâu mà gây khó dễ cho Tang Hàm Sương, trực tiếp đẩy nàng ta ra: "Tiên tử, người đừng nghe nàng ta nói, hai tên tán tu nghèo kiết xác này thì có thể lấy ra thứ tốt gì! Ta là con trai của chưởng môn Bạch Hồng phái, nếu người có thể chữa khỏi cho ta, bất kể là linh thạch hay linh thảo, người muốn gì, ta đều có thể tìm đến cho người!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.