Hai người không quen thuộc Trường Yển Châu, có mấy lần đụng phải Tuyệt Linh Địa, suýt bị Mộ Thiên Hồ đuổi kịp, may được hắc y nhân kia giúp đỡ mới miễn cưỡng thoát được.
Yến Phi nghiêm túc nói: "Không được, đối phương đông người, còn cố ý dồn chúng ta vào Tuyệt Linh Địa, nếu không nghĩ cách phá thế cờ này, e rằng lần sau chúng ta sẽ không thoát được."
Thẩm Dao Chu biết nếu chỉ có một mình Yến Phi, chắc chắn có thể thoát được, nhưng mang theo nàng thì không, bèn nói: "Một lát nữa tỷ tìm chỗ nào đó thả ta xuống, ta mở bí cảnh trốn vào, Yến tỷ tỷ cứ chạy một mình, đợi bọn họ tản ra, tỷ quay lại đón tai"
Yến Phi lắc đầu: "Không được, bí cảnh mở ra sẽ có d.a.o động linh lực, lừa được loại người như Hạng Diễm thì được nhưng e rằng khó có thể qua mắt được người của Thiên Vấn Các, lỡ như bọn họ tìm được lối vào bí cảnh thì mới thực sự phiên phức."
Thẩm Dao Chu nghiến răng: "Vậy thì chỉ còn cách nghĩ cách phản sát bọn họ”
Yến Phi sửng sốt, nàng ta chỉ nghĩ đến cách thoát ra ngoài, không ngờ Thẩm Dao Chu là một y tu mà lại nghĩ ra cách tàn nhẫn như vậy, nàng ta hỏi: "Phản sát thế nào?"
Thẩm Dao Chu bèn kể kế hoạch của mình cho Yến Phi.
Yến Phi nghe xong lời nàng, gật đầu nói: "Có thể thử xem."
Thẩm Dao Chu ngẩng đầu, nhìn xung quanh: "Vị bằng hữu áo đen kia, không biết huynh có ở đây không, có thể nghe thấy ta nói không, mong huynh giúp chúng tal"
Nàng nói xong, không nghe thấy bất kỳ hồi đáp nào, bèn nói lại lần nữa, ai ngờ vừa mới mở miệng đã có một luồng linh lực rơi xuống trước mặt nàng, hóa thành một chữ "Được.
Mặc dù không nhìn thấy người đó ở đâu, nhưng chữ "Được" này vẫn khiến Thẩm Dao Chu an tâm.
Vì vậy, nàng và Yến Phi liên thực hiện theo kế hoạch.
Mộ Thiên Hồ dẫn người đuổi theo vào rừng.
Phía trước đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Dao Chu và Yến Phị, không lâu sau, có tu sĩ do hắn phái đi dò la trở về báo cáo: "Phía tây nam phát hiện tung tích của Thẩm Dao Chu."
Mộ Thiên Hồ liền dẫn người bay về phía tây nam, ai ngờ chưa bay được bao xa lại có một tu sĩ dò la trở về báo cáo: "Phía đông nam phát hiện tung tích của Thẩm Dao Chu."
Mộ Thiên Hồ cau mày: "Rốt cuộc là hướng nào?”
Hai tu sĩ mỗi người một lời, đầu nói mình nhìn thấy mới là đúng.
Mộ Thiên Hồ không còn cách nào khác, chỉ đành chia quân làm hai đường, đuổi theo hai hướng khác nhau.
Hắn dẫn người đuổi theo hướng tây nam, chưa đuổi được bao xa, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Dao Chu, nàng nằm trên phi kiếm, chỉ một lòng lao về phía trước, không hề để ý đến việc mình đã bị phát hiện.
Mộ Thiên Hồ vội vàng cho người bao vây, đã không dùng được mưu thì dùng võ, nhất định phải giữ người lại. Nhưng theo hắn càng đến gần Thẩm Dao Chu, hắn càng dần phát hiện ra có điều không ổn, rõ ràng phía trước đã có người cản đường nhưng Thẩm Dao Chu lại như không nhìn thấy, cứ thế xông thẳng qua.
Tu sĩ bị nàng xông thẳng qua giật mình, theo bản năng vận linh lực muốn đẩy nàng ra, ai ngờ một kích thăm dò này lại trực tiếp đánh tan cô nương trước mặt, chỉ để lại một luông d.a.o động linh lực tại chỗ.
Mộ Thiên Hồ lập tức nhận ra mình bị lừa.
Đây căn bản không phải Thẩm Dao Chu, đây chỉ là một cái bóng, dùng để lừa bọn họ.