Hứa Tinh Dạ nghi ngờ: "Ngươi sẽ không phải là muốn lợi dụng ta làm Linh Xu cho ngươi, nhưng đối với chuyện của ta ngươi lại chẳng để tâm chút nào chứ!"
"Ta sao có thể là loại người đó." Cận Ngạn thản nhiên nói: "Nếu không phải ta, ngươi đã sớm c.h.ế.t rồi, hơn nữa ta còn đang tích cực tìm cho ngươi thân thể để đoạt xá, ngươi sao còn không tin ta!"
Hứa Tinh Dạ vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Cận Ngạn liền luôn an ủi hắn, Cận Ngạn vốn giỏi ăn nói xảo trá, một phen nói xuống, thế mà lại thuyết phục được Hứa Tinh Dạ, lại từ trong tay hắn lấy đi ba con Linh Xu.
Đợi đến khi đi ra khỏi cấm chế, nụ cười trên mặt Cận Ngạn liền nhạt đi, hắn nhìn Linh Xu trong tay, tự lẩm bẩm: "Một kiếm tu có Kiếm Cốt cực phẩm, một y tu không ai sánh bằng, ta mới là đồ ngốc nếu g.i.ế.c bọn họ, đến lúc chế ngự được bọn họ, ta còn gì phải sợi"
Phó Sinh Hàn trở về nơi nghỉ ngơi, đây là một hang động, nơi này mặc dù linh lực không được đồi dào nhưng trong hang động này lại có một dòng suối linh tuyên nhỏ, vì vậy Phó Sinh Hàn coi đây là nơi tạm trú.
Hắn cởi áo ngoài ra, trên người có bảy tám vết thương, lúc này đều đang từ từ khép lại.
Phó Sinh Hàn đau đến mặt trắng bệch, ăn một viên thuốc giảm đau liền nắm Ngọc Đồng Tâm dựa vào vách núi nghỉ ngơi.
Nhưng tâm trạng của hắn lại không thể bình tĩnh, trước đó Mộ Thiên Hồ rắc thứ bột kia lên người hắn, hắn lại bị hạn chế hành động, cũng không biết thứ bột kia rốt cuộc là thứ gì. Hơn nữa hắn còn bị Mộ Thiên Hồ nhìn thấy mặt, với năng lực của Thiên Vấn Các, tra ra thân phận của hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Vì vậy hắn không khỏi có chút nóng ruột, muốn sớm phá hủy vườn ươm khác đã tra ra, nhưng không ngờ người của Thiên Vấn Các lại nhanh hơn hắn tưởng tượng.
Phó Sinh Hàn suýt chút nữa bị thứ bột kỳ lạ kia vây khốn, may là kịp thời phát hiện ra nguy hiểm mới trốn thoát được.
Xem ra, việc không ngừng phá hoại vườn ươm như bây giờ là không thể làm được nữa.
Phó Sinh Hàn trước đó đã cân nhắc phải dùng cách khác, nhất định phải thực sự chạm đến cốt lõi của Thiên Vấn Các mới có thể hủy diệt nó, nhưng không ngờ sự thay đổi này lại đến sớm hơn hắn nghĩ.
Đang lúc hắn suy nghĩ, đột nhiên cảm ứng được điều gì đó, hắn lấy lệnh bài môn phái ra từ túi trữ vật, lại phát hiện ra chính giữa lệnh bài xuất hiện một chữ “Nguy”.
Biểu cảm của Phó Sinh Hàn hơi ngưng lại.
Đây là khi môn phái gặp phải sự kiện vô cùng nghiêm trọng mới phát ra, để tất cả đệ tử trở về môn phái hỗ trợ.
Phó Sinh Hàn chỉ do dự một lát liền đứng lên chuẩn bị trở về.
Hắn hận Trình Tịch Bạch đến tận xương tủy, nhưng Thái Sơ Kiếm Tông lại là nơi hắn sinh sống từ nhỏ đến lớn, trong môn phái còn có không ít sư đệ sư muội tôn trọng hắn, đối xử với hắn bằng thiện ý.
Hắn sẽ không đem sự căm hận đối với Trình Tịch Bạch trút lên người bọn họ, cho nên nhất định phải trở vê. Hắn không có quá nhiều đồ đạc mang theo người, vì vậy khi vết thương đã đỡ hơn một chút liền đạp lên phi kiếm, bay về hướng Vân Trạch Châu.
Thẩm Dao Chu chờ Ninh Tuyết Miên đỡ hơn một chút mới đề nghị trở về Vân Trạch Châu.
Trước đó nàng ở lại là để chữa trị cho Thiệu Khâm, nhưng sau khi xem qua tình hình của Thiệu Khâm, nàng cũng biết đây là không thể chữa khỏi, đặc biệt là từ miệng Thiệu Khâm biết được phía sau Thiên Vấn Các lại là môn phái y tu, nàng càng muốn sớm trở về tìm Phiến Ngôn tra rõ.