Thần phủ vốn thanh minh, giờ đây như sinh ra một đoàn sương đen điên cuồng cuộn trào, như muốn nhuộm đen cả linh hồn hắn.
Trận pháp lóe lên, Phó Sinh Hàn lại phun ra một ngụm máu, cả người không còn chống đỡ nổi nữa, ngã gục trong vũng máu, m.á.u tươi đỏ thẫm phản chiếu sự giấy giụa và đau đớn của hắn.
Cận Ngạn nở nụ cười hài lòng.
Đúng lúc này, Hạ Hầu Sinh đã trở về, nói từng chữ: "Bẩm chủ nhân, không bắt được Mộ Thiên Hồ."
Cận Ngạn đang vui vẻ bỗng trở nên u ám: "Thôi bỏ đi, một Mộ Thiên Hồ cỏn con chẳng làm nên trò trống gì, ngươi đi đeo Linh Xu cho hắn."
Hạ Hầu Sinh: "Vâng."
Hắn nhận lấy Linh Xu, chậm rãi bước vào trận pháp, tiến về phía Phó Sinh Hàn.
Con hạc giấy đã được thả đi khá lâu rồi nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm của Phó Sinh Hàn.
Thẩm Dao Chu càng lúc càng lo lắng, vô thức xoa xoa Ngọc Đồng Tâm trong tay.
Nàng nhớ lại lần cuối gặp Phó Sinh Hàn, hắn nói nhất định sẽ quay lại tìm nàng, bây giờ nghĩ lại, quả thực giống như một lời nguyền.
Đang lúc nàng bồn chồn lo lắng, Sở Cửu Ý đột nhiên chạy vào.
"Lão đại! Lão đại!"
Nàng lập tức đứng dậy: "Sao vậy?” Sở Cửu Ý nói: "Trước cửa lớn Thẩm gia có một nam nhân bị thương nặng ngất xỉu, hắn nói muốn tìm ngươi..."
Thẩm Dao Chu lập tức nghĩ đến Phó Sinh Hàn, không chút do dự liền xông ra ngoài, hoàn toàn quên mất Sở Cửu Ý cũng quen biết Phó Sinh Hàn, nếu thực sự là Phó Sinh Hàn thì sao lại nói là một nam nhân bị thương nặng.
Khi nàng vội vã chạy đến, kiếm của Yến Phi đã kề sát n.g.ự.c đối phương.
"Yến tỷ!"
Thẩm Dao Chu tim đập thót lên, lúc này mới phát hiện nam nhân nằm trên đất không phải Phó Sinh Hàn, mà lại là Mộ Thiên Hồ.
Lúc này hắn ta vô cùng tệ hại, đan điền bị đ.â.m một nhát kiếm, trên người còn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, vô cùng thất thố.
Hắn ta như cố gắng gượng một hơi, nói: "Cứu ta! Ta... sẽ nói cho ngươi biết Phó Sinh Hàn ở đâu!"
Ninh Tuyết Miên cũng nói: "Đúng vậy, người này quỷ kế đa đoan, ngươi đừng để hắn lừa!"
Thẩm Dao Chu nắm chặt tay, sắc mặt bất định nhìn Mộ Thiên Hồ.
Cuối cùng, nàng buông nắm tay: "Sở Cửu Ý, Từ Chỉ Âm vào phòng phẫu thuật, cứu người!"
Mộ Thiên Hồ thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn ngất đi.
Thẩm Dao Chu bảo Sở Cửu Ý và Từ Chỉ Âm đưa Mộ Thiên Hồ vào phòng phẫu thuật.
Thẩm Dao Chu nhanh chóng kiểm tra Mộ Thiên Hồ, phát hiện phần lớn trên người hắn ta đều là vết thương ngoài, nhưng vết thương ở đan điền lại rất nghiêm trọng.
"Từ Chỉ Âm, chuẩn bị gây mê, Sở Cửu Ý, lát nữa ngươi đến làm trợ thủ cho ta.
Từ Chỉ Âm lén nhìn Thẩm Dao Chu, chưa từng thấy nàng nghiêm túc như vậy.
Thân Khương đặt đồng hồ cát lên bàn, Thẩm Dao Chu nhìn thoáng qua liên nói: "Rút ngắn thời gian, hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng hai canh giờ."
Mặc dù giọng điệu của nàng vẫn như thường ngày nhưng không hiểu sao mọi người đều không dám thở mạnh, ngoan ngoãn đứng vào vị trí của mình.
Bình thường lúc làm phẫu thuật, Thẩm Dao Chu còn thường xuyên giảng giải kỹ thuật phẫu thuật cho bọn họ, thỉnh thoảng còn nói đùa vài câu, nhưng hôm nay vẻ mặt nàng lại vô cùng lạnh lùng, chỉ có lưỡi d.a.o và linh lực trên đầu ngón tay vẫn linh hoạt như trước.
Sở Cửu Ý nhìn hoa cả mắt, lúc này mới nhận ra trước đây Thẩm Dao Chu làm phẫu thuật, để chiếu cố bọn họ nên mới làm chậm lại, bây giờ mới là tốc độ làm phẫu thuật thực sự của nàng.