Thẩm Dao Chu xem lướt qua ngọc giản, không khỏi có chút nghi hoặc, đành cất đi trước.
Thẩm Dao Chu không lập tức đi tìm Mộ Thiên Hồ, mà trước tiên vào bí cảnh xem tình hình của Phó Sinh Hàn.
Trong bí cảnh còn có hai tu sĩ, lần lượt đến từ Bách Luyện Kiếm Tông và Thái Sơ Kiếm Tông, cả hai đều có chút gò bó chào hỏi Thẩm Dao Chu.
Trước đó các môn phái nói rằng mỗi phái cử một tu sĩ phụ trách trông coi Phó Sinh Hàn, sau khi thương lượng, quyết định chia làm hai nhóm, ba ngày thay phiên nhau một lần, hôm nay vừa vặn đến lượt bọn họ.
Lúc đầu biết Thẩm Dao Chu để bọn họ vào bí cảnh, bọn họ còn rất phấn khích, nhưng sau khi vào mới phát hiện bên trong ngoại trừ một rừng hạnh thì chẳng có gì cả.
Sau khi không cam lòng đi một vòng quanh bí cảnh, bọn họ không thể không thừa nhận, bí cảnh này ngoài việc có thể giúp người nhanh chóng hồi phục thương thế thì thực sự chẳng có gì.
Thẩm Dao Chu trong lòng hiểu rõ, so với việc giấu giếm bí cảnh này, không bằng thoải mái phô bày ra để bọn họ biết đây chỉ là một bệnh viện thì tốt hơn.
Huống hồ, nếu các môn phái đều phái người đến, vậy nàng cũng đừng lãng phí.
Ban đầu, các kiến trúc trong bí cảnh đều cần nàng dùng linh lực từng chút một để tạo ra, nhưng nàng chỉ ở giai đoạn Kim Đan, hơn nữa còn phải phẫu thuật các thứ, linh lực rất không đủ dùng, cho nên tiến độ công trình trong bí cảnh rất chậm.
Vừa khéo những kiếm tu này đều có linh lực dồi dào, sức mạnh vô biên, dùng để bóc lột... khụ, xây dựng, là thích hợp nhất.
Dù sao bọn họ ở bên trong cũng buồn chán, tận dụng hết công dụng của họ thôi!
Trước đó, các tu sĩ của các môn phái biết trông coi Phó Sinh Hàn sẽ được vào bí cảnh, đều vì danh ngạch này mà tranh giành đến c.h.ế.t sống, không dễ dàng giành được, kết quả chẳng thu được chút lợi ích nào, còn bị bắt đi làm việc.
Hơn nữa, Thẩm Dao Chu còn đặc biệt ân cần lập kế hoạch công trình, nếu không hoàn thành sẽ lộ ra vẻ mặt "Thì ra môn phái các ngươi không được”.
Những tu sĩ có thể giành được danh ngạch này vốn là những người hiếu thắng nhất, làm sao có thể chịu được, thế là dưới chiến lược vừa thưởng vừa phạt của Thẩm Dao Chu, ngươi đuổi ta, ta đuổi ngươi, tranh nhau tiến lên.
Đến khi bọn họ nhận ra không ổn thì bí cảnh Hạnh Lâm đã xây xong hơn nửa rồi.
Mà lúc này, Phó Sinh Hàn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thẩm Dao Chu sớm đã cảm ứng được, chạy vào phòng bệnh.
Phó Sinh Hàn dựa vào đầu giường, có vẻ hơi bối rối.
Thấy Thẩm Dao Chu, hắn theo bản năng nở nụ cười, ngay sau đó như nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại ảm đạm xuống.
Thẩm Dao Chu chỉ lo quan tâm đến tình hình cơ thể của hắn, không để ý đến cảm xúc Phó Sinh Hàn.
Có Kiếm Cốt cực phẩm, tình trạng phục hồi cơ thể của Phó Sinh Hàn rất tốt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã sắp lành hẳn, thế nhưng nhiệm vụ trong hệ thống của Thẩm Dao Chu vẫn không có dấu hiệu hoàn thành.
Thẩm Dao Chu đi đến bên giường bệnh, hỏi: "Bây giờ ngươi thế nào rồi?"
Phó Sinh Hàn khẽ nói: "Vẫn ổn."
Thẩm Dao Chu: "Vất thương không sao chứ? Lúc đó bất đắc dĩ phải dùng đan dược cho ngươi, ngươi có thấy khó chịu không?"
Phó Sinh Hàn lắc đầu.
Thẩm Dao Chu hỏi vài câu, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường, Phó Sinh Hàn vẫn luôn né tránh ánh mắt của nàng, thái độ cũng trở nên rất lạnh nhạt.