Vết thương này nhìn thì rất giống, nhưng không phải do người ở Tuyệt Linh Địa gây ra, kiếm ý này kém xa như vậy, chỉ là có người bắt chước, muốn khiến chúng ta tự loạn trận tuyến mà thôi!"
Nghe hắn nói vậy, mọi người mới dần bình tĩnh lại.
Phó Sinh Hàn mặt lạnh như băng, xuyên qua đám người nhìn vê phía Mộ Thiên Hồ ở bên kia.
Mộ Thiên Hồ nở một nụ cười.
Hai người đi ra khỏi đám người, đến một nơi vắng vẻ.
Hắn thậm chí còn không dùng ngữ khí nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định.
Nhưng Mộ Thiên Hồ lại không hề hoảng loạn, ngược lại còn cười nói: "Ngươi chẳng phải cũng lừa bọn họ sao, ngươi căn bản không mất trí nhớ, Trình Tịch Bạch và đám tu sĩ kia đều là ngươi giết."
Biểu cảm của Phó Sinh Hàn hoàn toàn lạnh lẽo, sát khí bao quanh người.
Mộ Thiên Hồ nói: "Ngươi yên tâm, ta không có ý gì với ngươi. Mục đích của chúng ta đều là g.i.ế.c Cận Ngạn và Hứa Tinh Dạ, chúng ta không phải kẻ thù."
Nhưng sát khí của Phó Sinh Hàn vẫn không vì thế mà biến mất.
Mộ Thiên Hồ nói: "Ta biết ngươi lo lắng điều gì, yên tâm, ta không nói thân thế của ngươi, Thẩm Dao Chu không biết."
Phó Sinh Hàn tuy không nói gì nhưng sát khí cũng dân dần nhạt đi. Đúng lúc này, một giọng nói cắt ngang cuộc đối đầu của hai người: "Các ngươi đang làm gì vậy?”
Thẩm Dao Chu đi tới, trước đó nàng nhìn thấy Phó Sinh Hàn và Mộ Thiên Hồ rời đi từ xa, lo lắng Mộ Thiên Hồ nói lung tung trước mặt Phó Sinh Hàn nên vội vàng chạy đến xem.
Ngón tay của Phó Sinh Hàn vô thức nắm chặt lại, hắn không biết câu nói vừa rồi của Mộ Thiên Hồ, Thẩm Dao Chu có nghe thấy hay không.
So với hắn, biểu hiện của Mộ Thiên Hồ lại tự nhiên hơn nhiều: "Không có gì, chỉ trò chuyện thôi."
Thẩm Dao Chu nghi ngờ nhìn hắn ta, hiển nhiên là không tin.
Nàng lại nhìn về phía Phó Sinh Hàn, nhẹ giọng hỏi: "Hắn nói gì với ngươi?"
Phó Sinh Hàn lắc đầu, Thẩm Dao Chu thấy biểu cảm của hắn vẫn ổn, liền lén lườm Mộ Thiên Hồ một cái rồi vội vàng kéo Phó Sinh Hàn rời đi.
Mộ Thiên Hồ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Vì có người chết, tâm trạng của mọi người hoảng loạn, rơi vào cảnh người người tự lo thân mình.
Bởi vì môn phái này ở khá xa so với mọi người, bọn họ cũng không nói rõ được vị sư huynh đệ này rời đi lúc nào, hơn nữa người đông miệng tạp, ai cũng có thể là hung thủ.
Ban đầu Thẩm Dao Chu cũng có chút nghi ngờ Mộ Thiên Hồ, nhưng tối qua Mộ Thiên Hồ vẫn luôn ở cùng bọn họ, với sự cảnh giác của Yến Phi và Ninh Tuyết Miên đối với hắn, nếu tối qua hắn rời đi, chắc chắn bọn họ sẽ biết.
Mộ Thiên Hồ ôm lấy linh hô của mình, cười mà không nói.
Mọi chuyện rơi vào bế tắc, ngược lại trở thành việc các môn phái không ngừng đổ lỗi cho nhau.
Cuối cùng, Sở chưởng môn và Thẩm Túy An bàn bạc, chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc tìm hung thủ, theo kế hoạch ban đầu trước tiên vào Trường Yển Châu rồi tính tiếp.
Thẩm Túy An và Sở chưởng môn dẫn theo một đội, mặc dù đã tiến vào Trường Yển Châu nhưng trong lòng mọi người không khỏi phủ lên một tâng bóng tối.
Thẩm Dao Chu hỏi Mộ Thiên Hồ: "Chúng ta phải tìm Cận Ngạn như thế nào?”
Mộ Thiên Hồ nói: "Hắn có một số vườn ươm trên danh nghĩa, chúng ta đến đó tìm trước xem, xem hắn có xuất hiện ở đó không?"