Nhưng dù sao cũng là một chuyện phiền phức, hơn nữa Tàng Tượng Môn đang trong thời điểm nhiều chuyện, có thể không gây rắc rối thì đừng gây rắc rối.
Điều khiến hắn phiền lòng nhất, ngược lại là tiểu sư muội Ngu Vãn Nguyệt, rốt cuộc phải làm sao để đưa t.h.i t.h.ể của nàng ta về Tàng Tượng Môn.
Lục Hoa Quân suy nghĩ một chút, nói với Lục Thành Phong: "Người theo Ngu Vẫn Nguyệt đã hồi âm chưa?”
Lục Thành Phong lắc đầu: "Chưa, nhưng với tình trạng hiện tại của nàng ta, ngài định xử lý thế nào?"
Lục Hoa Quân nhàn nhạt nói: "Giết nàng ta, mang t.h.i t.h.ể về là được."
Lục Thành Phong sửng sốt: "Trực... trực tiếp g.i.ế.c sao?"
Ông ta vốn không thích Ngu Vãn Nguyệt, cảm thấy nha đầu này ngang ngược lại không coi ai ra gì, dựa vào sự sủng ái của Giang chưởng môn mà ngang ngược vô pháp, lúc trước biết Ngu Vấn Nguyệt chết, ông ta còn thấy rất vui.
Nhưng Lục Hoa Quân đối với sư muội này vẫn luôn rất tốt, hơn nữa Ngu Vấn Nguyệt là con gái độc nhất của Giang Phỉ Tĩnh, với sự kính trọng của Lục Hoa Quân đối với sư phụ, ông ta vốn tưởng rằng Ngu Vãn Nguyệt hiện tại nhìn có thể chạy có thể nhảy có thể nói chuyện, Lục Hoa Quân sẽ đưa nàng ta về chữa trị cẩn thận, không ngờ hắn vừa mở miệng đã muốn g.i.ế.c nàng ta.
Lục Thành Phong nhìn khuôn mặt nghiêng của Lục Hoa Quân, đột nhiên cảm thấy vị công tử mà ông ta đi theo bấy lâu nay lại trở nên vô cùng xa lạ.
Một người lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, có thực sự là y tu không? Lục gia bọn họ đặt toàn bộ hy vọng vào Lục Hoa Quân, thực sự khả thi sao?
Lục Hoa Quân thấy sắc mặt ông ta có gì đó khác thường, nhíu mày, mở miệng giải thích: "Thân thức của Ngu Vãn Nguyệt đã bị hủy, sớm đã là người c.h.ế.t rồi, hiện giờ nàng ta trở thành con rối của người khác, sống cũng chỉ là chịu tội, ta chỉ đang giúp nàng ta thôi."
Lục Thành Phong giật mình, vội vàng cúi đầu: "Vâng, là ta thiển cận."
Lục Hoa Quân không nặng không nhẹ nói: "Ta vẫn luôn kính trọng Phong thúc, Phong thúc cũng nên tin tưởng ta mới phải."
Lưng Lục Thành Phong toát ra một tâng mồ hôi lạnh: "Vâng, vâng."
Lục Hoa Quân nghiêng đầu: "Đã như vậy, chuyện g.i.ế.c Ngu Vẫn Nguyệt cứ giao cho Phong thúc đi."
Lục Thành Phong biết đây là lời cảnh cáo của Lục Hoa Quân đối với mình, vì vậy chỉ có thể cúi đầu: "Tuân lệnh công tử."
Mặc dù Ngu Vẫn Nguyệt và những người khác gây chuyện nhưng may là Hứa Tinh Dạ đã chết, Linh Xu còn lại vốn không nhiều, cộng thêm Thẩm Dao Chu và những người khác đã kịp thời lắp linh khiên nên không gây ra chuyện lớn.
Đúng là không ít người nghe nói đến sự lợi hại của Linh Xu, liên tìm đến để mua linh khiên.
Những người có mặt ở đây đều là kiếm tu, đầu óc chỉ toàn kiếm, đối với chuyện làm ăn này không có chút khái niệm nào, vì vậy chỉ có thể giao hết cho Thẩm Túy An.
Thẩm Túy An bận rộn, nỗi mất mát trong lòng cũng dần tan biến. Cũng vì chuyện này, tên tuổi của Thẩm Dao Chu vang dội khắp Trường Yển Châu, không ít môn phái, thậm chí cả tu sĩ tán tu đều biết, thế mà có y tu không màng nguy hiểm tự mình ra chiến trường.
Thẩm Dao Chu vốn định bận xong những chuyện này sẽ trở về Vân Trạch Châu, nào ngờ lại không đi được.
Trường Yển Châu quá ít y tu, không ít tu sĩ, đặc biệt là tu sĩ tán tu cầu y không có cửa, sau khi biết đến nàng đều lần lượt tìm đến cầu y.