"Y tu" đó đã thu của họ rất nhiều tiền của, sau đó dùng linh lực luyện chế thuốc thành hình dạng kim, sau đó đ.â.m vào đan điền của đứa trẻ.
Lúc đầu đứa trẻ khóc thét lên vì đau, họ đưa nó đi khám, quả nhiên có một loại linh căn dần dần suy yếu, họ mừng như điên, cho rằng có hiệu quả, liền để đứa trẻ chịu đựng.
Nhưng dần dần, phản ứng của đứa trẻ ngày càng lớn, họ bắt đầu thấy không ổn, phát hiện bụng đứa trẻ bắt đầu chuyển sang màu đen, mà mấy lỗ kim đó còn chảy ra mủ.
Họ vội vàng đi tìm "y tu" kia nhưng đối phương đã sớm bỏ trốn.
Lúc này họ mới nhận ra mình bị lừa, vội vàng đi tìm lang trung, đáng tiếc lang trung căn bản không có cách nào, muốn cứu đứa trẻ chỉ có thể tìm y tu.
Nhưng y tu nào có dễ tìm như vậy, y tu của Sùng Văn Châu chia làm hai loại, một loại là môn phái gia nhập Y Tu Minh Hội, bọn họ hầu như không ra khám bệnh, chỉ bán đan dược, còn một loại khác thì giống như Hoàng y tu, dựa vào các thư viện và thế gia quý tộc, nhưng dù là loại nào cũng không thể dễ dàng khám bệnh cho một đứa trẻ phàm nhân.
Trong tình huống này, trượng phu của phụ nhân thế mà lại cuỗm hết tiền của trong nhà bỏ trốn, chỉ còn lại hai mẹ con họ, phụ nhân đường cùng không lối thoát, nghe nói Vĩnh An tiên sinh sau khi giảng bài sẽ phát đan dược, lúc này mới nảy ra ý định này, muốn đổ tội cho ông ta, để y tu của Bạch Lộc thư viện có thể cứu đứa trẻ.
Nói xong lời này, mọi người đều không nói nên lời.
Phụ nhân quỳ xuống đất, dập đầu với Hoàng y tu: "Ta biết ta sai rồi, cầu xin người cứu đứa trẻ, ta làm trâu làm ngựa báo đáp người!"
Lại quỳ xuống cầu xin Phòng Vĩnh An: "Vĩnh An tiên sinh, ta biết ta có lỗi với người, cũng không dám cầu xin người tha thứ, nếu Bảo nhi được cứu, ta nguyện c.h.ế.t để tạ tội..."
Vĩnh An tiên sinh biết mình bị vu oan cũng rất tức giận, nhưng nhìn đứa trẻ hấp hối lại không đành lòng, nói với Hoàng y tu: "Hạc Trúc, thật sự không có cách nào sao?"
Hoàng y tu thở dài: "Ta sao lại không muốn cứu người, nếu chỉ là trúng độc ở đan điền, đương nhiên có thể dựa vào đan dược để điều trị từ từ, nhưng chất độc trực tiếp xâm nhập vào linh căn, căn bản không thể cứu được!"
Phụ nhân nghe nói đứa trẻ không cứu được, ánh sáng trong mắt dân dần biến mất, thế mà trực tiếp đ.â.m đầu xuống đất, may mà Vĩnh An tiên sinh phát hiện kịp thời, dùng linh lực ôn hòa đỡ lấy bà ta, lúc này mới không để bà †a tự sát.
Phụ nhân được cứu nhưng đã tâm như tro tàn: "Ta hại c.h.ế.t con ta, ta còn sống để làm gì..."
Hoàng y tu vốn cũng thấy hành vi của phụ nhân này đáng ghét, nhưng bà ta cũng chỉ là một người đáng thương, chỉ có thể tức giận nói: "Không biết là tên lừa đảo nà lại mạo danh y tu, dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để kiếm tiền, thật đáng hận!"
Thẩm Dao Chu bám trên cây, cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ tình hình đan điền của đứa trẻ.
Đúng như Hoàng y tu nói, một linh căn của đứa trẻ này bị trúng độc rất sâu, đã hoại tử, đan điền cũng bị ảnh hưởng, cho nên linh lực hỗn loạn, nếu tiếp tục trì hoãn để độc tố lan tràn, toàn bộ đan điền sẽ bị phế bỏ.
Thẩm Dao Chu cũng nghĩ giống như Vĩnh An tiên sinh và Hoàng y tu, cho dù cách làm của mẫu thân này không đúng nhưng đứa trẻ là vô tội, có thể cứu thì đương nhiên phải cứu.