Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 486



Thấy Văn Nhân Nghiên, mọi người đều chào hỏi.

"Văn Nhân sư huynh!"

"Văn Nhân sư huynh, người định đi tìm Thẩm y tu sao? Có thể dẫn ta vào không?”

"Văn Nhân sư huynh, bên Thẩm y tu còn thiếu người giúp không? Dạo này ta học hành nhẹ nhàng, ta có thể đi!"...

Giải Thương ngây người, hắn cũng từng nghe qua danh tiếng của Bạch Lộc thư viện, nghe nói học tử ở đây không kiêu không ngạo, chính trực không sợ cường quyền, là tấm gương của giới nho sinh, nhưng trước mắt từng người một nịnh nọt lấy lòng, quả thực khiến hắn mở rộng tâm mắt.

Văn Nhân Nghiên có chút ngượng ngùng khẽ ho một tiếng: "Chư vị sư huynh sư đệ, hiện tại ta đang dẫn khách, đợi ta bận xong sẽ nói chuyện với mọi người sau."

Nói xong, hắn liền dẫn theo Thịnh Hoài Khanh và Giải Thương chạy vào trong sân như chạy trốn.

Để lại những học tử khác lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng ai bảo người ta may mắn, đi du ngoạn một chuyến lại có thể gặp được y tu lợi hại chứ?

Văn Nhân Nghiên lau mồ hôi trên trán, dẫn bọn họ đi vào bên trong: "Đi bên này. Bên trong này chính là phòng phẫu thuật của Thẩm y tu..."

Hắn còn chưa nói xong, một bóng đen đã chặn trước mặt bọn họ: "Giờ phẫu thuật, không được quấy rầy."

Văn Nhân Nghiên giật mình, định thần lại mới phát hiện ra là Phó Sinh Hàn, lại thả lỏng: "Phó chân nhân, sao người lại xuất quỷ nhập thần thế, dọa c.h.ế.t ta rồi!"

Sau đó lại nhiệt tình nói: "Vị này là Thịnh gia đại Thịnh công tử Hoài Khanh, là khách của Thẩm y tu, ta cố ý dẫn bọn họ đến."

Phó Sinh Hàn lúc này mới dời ánh mắt sang Thịnh Hoài Khanh.

Thịnh Hoài Khanh khóe môi mỉm cười nhưng cơ thể lại căng thẳng.

Hắn từ lúc nhìn thấy Phó Sinh Hàn lần đầu tiên đã cảm thấy một tia âm lãnh, tuy hắn không thể tu luyện nhưng hắn lại rất nhạy cảm với linh khí.

Hắn có thể cảm nhận được, linh lực trên người Phó Sinh Hàn sắc bén, thêm vào việc hắn ôm kiếm trong lòng, hẳn là kiếm tu. Hắn từng tiếp xúc với kiếm tu, kiếm tu có thể vì thường xuyên c.h.é.m g.i.ế.c ma tu mà xuất hiện sát khí nhàn nhạt nhưng tuyệt đối không phải cảm giác âm lãnh băng hàn, khiến người ta rất khó chịu như thế này.

Nhưng Phó Sinh Hàn chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, lại tiếp tục đứng chặn ở cửa: "Đi phòng khách."

Văn Nhân Nghiên chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn bọn họ rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng Phó Sinh Hàn biến mất sau tường viện, cơ thể Thịnh Hoài Khanh mới hoàn toàn thả lỏng, giả vờ vô tình hỏi: "Văn Nhân huynh, vị Phó chân nhân kia là người nào?”

Văn Nhân Nghiên không chút nghĩ ngợi nói: "Hắn là một kiếm tu, chuyên phụ trách bảo vệ Thẩm y tu."

Giải Thương xoa xoa cằm: "Khí thế trên người hắn không đơn giản, kiếm tu như vậy đặt ở Ngũ Đại Kiếm Tông cũng là người kiệt xuất, vậy mà lại cam tâm tình nguyện làm hộ vệ cho vị Thẩm y tu này, xem ra Thẩm y tu nhất định không đơn giản!" Thịnh Hoài Khanh cụp mắt, không nói gì.

Thẩm Dao Chu làm xong một ca phẫu thuật thanh trừ đan độc, đối với nàng hiện tại, loại phẫu thuật này quả thực dễ như trở bàn tay, làm một ca chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng lần này nàng mang theo Hoàng y tu và những người khác đến quan sát, để giảng giải cho bọn họ, cho nên thời gian kéo dài hơn một chút.

Đợi đến khi đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Hoàng y tu và những người khác vẫn còn rất chấn động.

Y tu giữ của như giữ vàng đã trở thành thói quen, trước đây Hoàng y tu cho rằng Thẩm Dao Chu có thể để ông ta ở bên cạnh quan sát phẫu thuật đã là rất rộng lượng rồi, không ngờ nàng lại còn nguyện ý dạy bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.