Sắc mặt Liễu Chuẩn cứng đờ, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Lão phu vốn là một phen tốt bụng, nếu đã như vậy, chư vị ngồi đây một lát, lão phu sẽ phái người đi mời Giang chưởng môn đến đối chất với chư vị."
Nói xong, ông ta liền rời đi.
Ông ta vừa đi, Sở chưởng môn lên tiếng: "Nhân Thánh Môn tuy rằng có phần cổ hủ nhưng chuyện này trọng đại, bọn họ có lẽ cũng sẽ không bao che cho Tàng Tượng Môn."
Mọi người đều đồng thanh đáp ứng, chỉ có Thẩm Túy An đứng sau đám đông im lặng không nói.
Không lâu sau, Giang Phỉ Tĩnh liền dẫn theo một nhóm đệ tử đến Nhân Thánh Môn.
Liễu Chuẩn lại mời thêm hai vị trưởng lão khác cùng đến làm chứng.
Liễu trưởng lão giới thiệu thân phận của họ với nhau.
Trong lòng Giang Phỉ Tĩnh sát ý lóe lên, từ sau khi Lục Hoa Quân mang t.h.i t.h.ể Ngu Vẫn Nguyệt về, lại nói với bà ta rằng Ngu Vãn Nguyệt bị Hứa Tinh Dạ khống chế bằng Linh Xu, sau đó lại bị người của Ngũ Đại Kiếm Tông g.i.ế.c chết, bà ta nhìn t.h.i t.h.ể của con gái, đau đớn thấu xương, từ đó về sau ngày đêm đều muốn báo thù cho con gái.
Chỉ là bà ta không ngờ rằng, bà ta chưa đi tìm người của Ngũ Đại Kiếm Tông thì bọn họ lại tự mình đưa đến tận cửal
Giang Phỉ Tĩnh từ từ thở ra một hơi, đè nén sát ý trong lòng, giả vờ ngơ ngác hỏi: "Liễu trưởng lão, vội vàng mời Giang mỗ đến đây, có chuyện gì quan trọng không?” Liễu trưởng lão nói: "Giang chưởng môn, chư vị đạo hữu của Ngũ Đại Kiếm Tông nói ngươi tự ý nuôi dưỡng ma tu, có chuyện này không?”
Sắc mặt Giang Phỉ Tĩnh không đổi: "Quả thật có chuyện này."
Lúc này, đừng nói Sở chưởng môn và những người khác ngây người, ngay cả Liễu Chuẩn cũng ngây ngốc, chỉ có Thẩm Túy An là linh cảm không lành đã ứng nghiệm.
"Giang... Giang chưởng môn? Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ?"
Đối mặt với lời cảnh cáo của Liễu Chuẩn, Giang Phỉ Tĩnh nhàn nhạt nói: "Chúng ta là y tu luyện đan, nghiên cứu đơn thuốc chứ không phải nghĩ ra từ hư không, hiệu quả của đan dược phải thử nghiệm, xác nhận rồi mới có thể đưa ra. Nếu không có ma tu, những loại đan dược khắc chế bọn chúng, chúng ta lấy gì để thử nghiệm?"
Bà ta nhìn Liễu Chuẩn: "Liễu trưởng lão, môn phái y tu của chúng ta ở Nguyên Ninh Châu, cấm địa nào mà không giam giữ vài tên ma tu để thử thuốc? Chẳng lẽ Nhân Thánh Môn của các ngươi lại không có sao?"
Liễu Chuẩn: "Cái này..."
Nói xong, Giang Phỉ Tĩnh lại đối mặt với các tu sĩ của Ngũ đại Kiếm Tông: "Ta không biết chư vị có ân oán gì với Tàng Tượng Môn của ta, lại lấy một t.h.i t.h.ể ma tu như vậy đến đây để hỏi tội, xem ra tu sĩ của Vân Trạch Châu bây giờ xương cốt cứng rắn, hẳn là không coi trọng những y tu nhỏ bé như chúng ta nữa rồi?"
Sở chưởng môn và những người khác lập tức hiểu ra, Giang Phỉ Tĩnh dựa vào việc bọn họ không có bằng chứng, lại còn vu khống trắng trợn.
"Ngươi nói bậy!" Lạc Tiên tức giận đến mức muốn rút kiếm đứng dậy.
"Đứng lại!" Sở chưởng môn cũng tức giận không nhẹ nhưng vẫn ngăn Lạc Tiên, quay sang nhìn Liễu Chuẩn: "Liễu trưởng lão thấy thế nào?"
Liễu Chuẩn khó xử: "Cái này... lời hai vị nói hoàn toàn khác nhau, lão phu thấy... có lẽ vẫn là hiểu lầm chăng..."
Nụ cười cuối cùng trên khóe môi Sở chưởng môn cũng biến mất: "Đây là ý của Liễu trưởng lão? Hay là ý của toàn bộ Y Tu Minh Hội?"
Hai vị trưởng lão kia không chịu được nữa: "Sở chưởng môn quá đáng rồi!"