Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 531



Cho nên mới lui một bước, tìm đến Thịnh Hoài Khanh.

Tiểu Ngũ: "Á ưư ưáưưư..."

Thịnh Hoài Khanh: “..."

Hắn day day mi tâm, khẽ quở trách: "Phó Sinh Hàn chẳng phải đã dạy ngươi cách ăn nói sao?”

Tiểu Ngũ ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe: "Chiếp chiếp?"

May là Thịnh Hoài Khanh thiên tư hơn người, có thể lĩnh ngộ huyền cơ từ những lời nói tưởng chừng vô nghĩa cùng những động tác tay chân đầy khó hiểu kia, ghép thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Thịnh Hoài Khanh nhướng mày: "Ý ngươi là tiểu công tử Minh gia kia đã bất kính với Thẩm y tu, ngươi muốn thay nàng trút giận, dạy dỗ hắn một phen?”

Tiểu Ngũ điên cuồng gật đầu: "Chiếp chiếp! Chiếp chiếp!"

Thịnh Hoài Khanh trầm ngâm: "Nghe nói đứa nhỏ Minh gia đó từ nhỏ thân thể yếu ớt, ít khi lộ diện, không ngờ lại là người không biết trên dưới, thích gây chuyện thị phi. Nên để hắn nếm chút đau khổ, tránh sau này gây ra đại họa."

Tiểu Ngũ kêu lên một tiếng: "Chiếp-"

Thịnh Hoài Khanh nhìn Tiểu Ngũ, trong mắt mang theo tia tán thưởng: "Quả là đứa trẻ ngoan ngoãn, không uổng công Thẩm y tu vì ngươi hao tâm tổn trí."

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như nước: "Chiếp chiếp?"

Thịnh Hoài Khanh trong lòng đã có tính toán, vươn tay xoa đầu hắn: "Yên tâm, việc này cứ giao cho ta."

Minh Tử Đạm vừa trở về học xá liền thu dọn đồ đạc, hắn không muốn ngồi chờ chết, quyết định tự mình đi tìm y tu cao minh hơn.

Bạch Lộc thư viện từ trước đến nay quy củ nghiêm ngặt, học sinh mới nhập học nếu chưa được cho phép thì không được tự ý rời khỏi thư viện.

Song, có luật tất có chỗ hở, Minh Tử Đạm vẫn thừa cơ hội lén lút chuồn ra khỏi thư viện.

Thịnh Hoài Khanh vốn đang suy nghĩ trong thư viện khó có thể ra tay, phải làm sao để dụ Minh Tử Đạm ra ngoài, không ngờ hắn ta lại tự động dâng mình tới cửa, quả là bớt được cho hắn không ít công sức.

Thuộc hạ lên tiếng hỏi: "Bắt hắn lại ngay bây giờ ạ?”

Thịnh Hoài Khanh lắc đầu: "Tiểu thiếu gia như hắn chỉ cần ra ngoài ắt sẽ gây chuyện, chúng ta không cần nhúng tay vào, ngươi cứ âm thầm theo dõi, để hắn nếm chút thiệt thòi trước đã rồi hãng ra tay."

Thuộc hạ lĩnh mệnh lui xuống.

Minh Tử Đạm nào hay biết mình đã bị người ta theo dõi, vẫn ung dung dạo chơi khắp nơi trong chợ.

Từ nhỏ hắn đã bị giam cầm trong Minh gia, sau này ra ngoài cũng là trực tiếp đến Bạch Lộc thư viện, chưa từng dạo chơi bên ngoài, đây là lần đầu tiên hắn đến chợ, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

Đi được một lúc, hắn nhìn thấy đầu phố có một thiếu nữ đang gào khóc thảm thiết bên t.h.i t.h.ể một lão ông, đối diện là hai tên côn đồ mặt mày hung ác đang tranh cãi điều gì đó.

Minh Tử Đạm nhất thời cảm thấy lòng trượng nghĩa trỗi dậy, bèn xông lên giải cứu thiếu nữ.

Hai tên côn đồ kia chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, trên người cũng không có pháp khí gì lợi hại, đương nhiên không phải là đối thủ của Minh Tử Đạm được trang bị từ đầu đến chân.

Minh Tử Đạm đưa thiếu nữ về nhà, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Thiếu nữ kia lấy trộm túi trữ vật trên người hắn, định cùng hai tên đồng bọn giả dạng côn đồ chia nhau chiến lợi phẩm, nào ngờ lại bị thuộc hạ của Thịnh Hoài Khanh ngăn cản.

Thịnh Hoài Khanh chỉ muốn dạy dỗ Minh Tử Đạm một chút, thuộc hạ đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người khác cướp đoạt túi trữ vật của hắn, nhưng thứ đã lấy ra rồi cũng không thể trả lại cho Minh Tử Đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.