Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 542



Thẩm Dao Chu không dám thử bừa, nghĩ đến vừa rồi chính là dị động của bí cảnh khiến mình kịp thời dừng lại, giờ trong bí cảnh chỉ còn Phó Sinh Hàn, nàng cũng không quan tâm đến ngại ngùng, vội vàng mở lối ra bí cảnh.

Phó Sinh Hàn nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng, đáy mắt thậm chí còn hơi đỏ, nắm chặt Ngọc Đồng Tâm: "Vừa rồi ngươi xảy ra chuyện gì? Tại sao Ngọc Đồng Tâm lại cảnh báo tai"

Thẩm Dao Chu lúc này mới chú ý đến, không biết từ lúc nào nàng đã nắm Ngọc Đồng Tâm trong lòng bàn tay, vừa rồi hẳn là linh lực bị rò rỉ, kích hoạt Ngọc Đồng Tâm.

Nàng ngẩn người, đáp: "Không có gì, ngươi đừng lo lắng. Tĩnh tâm ngưng thân, đừng để bị hắc vụ khống chế."

Phó Sinh Hàn quan sát nàng kỹ càng, thấy nàng quả thực không sao, lúc này mới an tâm ngồi xuống tiếp tục tu luyện.

Đợi đến khi hắn áp chế được hắc vụ đang hoành hành trong cơ thể, hắn mới mở mắt nhìn không gian xung quanh, ý thức được điều gì: "Chúng ta lại lạc vào bí cảnh nào rồi sao?"

Thẩm Dao Chu mím môi đáp: "Có lẽ vậy."

Phó Sinh Hàn nhìn về phía con đường nàng đi tới: "Đây là đường Bất Quy Lộ, những người đi vào từ lối vào đều đi trên những con đường khác nhau, hơn nữa một khi đã bước vào, con đường lúc đến sẽ biến mất, không ai có thể quay lại..."

Thẩm Dao Chu càng nghe càng cảm thấy như xóa lịch sử duyệt web?

Nàng hỏi Phó Sinh Hàn: "Vậy phải hóa giải như thế nào?” Phó Sinh Hàn: "Đây là một loại trận pháp rất hiếm gặp, ta cũng chỉ tình cờ thấy qua trên một số ngọc giản cổ. Tuy gọi là Bất Quy Lộ, nhưng kỳ thực cũng không có gì nguy hiểm, chỉ dùng để chia cắt những người đi cùng nhau mà thôi."

Hắn do dự một lát, sau đó đưa tay ra: "Lát nữa ngươi hãy nắm lấy tay ta, nếu không một khi gặp phải cơ quan, e là chúng ta sẽ bị chia cắt."

Vốn dĩ đây phải là một cảnh tượng vô cùng nghiêm túc, nhưng trong đầu Thẩm Dao Chu lại hiện lên đủ loại "chỉ bảo tận tình" của Từ Chỉ Âm.

"Nếu nam nhân chủ động đưa tay muốn nắm lấy tay ngươi, đừng nên để hắn toại nguyện quá nhanh, nhưng cũng đừng cự tuyệt quá cứng nhắc, ngươi có thể nắm lấy tay áo hắn, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì mới cho hắn nắm tay mình... Như vậy vừa thể hiện sự e lệ của nữ tử, vừa cho nam nhân cơ hội thể hiện bản thân!"

Nhưng Phó Sinh Hàn vì hành động thuận tiện, vẫn luôn mặc hắc y bó sát, cánh tay cũng bị băng bó cẩn thận, Thẩm Dao Chu nhìn mãi cũng không biết nên nắm vào đâu cho phải phép.

Phó Sinh Hàn thấy nàng mãi không động, tưởng nàng vẫn còn giận mình chuyện lúc trước, bèn mím môi nói: "Chuyện lần trước là ta đường đột, chỉ là tình hình hiện tại đặc thù, chỉ có thể tiếp tục mạo phạm."

Thẩm Dao Chu ngơ ngác: "Hả?”"

Lúc này, tay nàng mới được một bàn tay thon dài ấm áp nắm lấy.

Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn lòng bàn tay áp vào nhau, cảm nhận được hơi ấm không ngừng truyên đến, thậm chí dường như vành tai cũng nóng đến đỏ bừng.

Phó Sinh Hàn lại tỏ ra vẻ không thèm để ý, chỉ cần bỏ qua vành tai đã sớm đỏ ửng của hắn, cùng với động tác suýt nữa luống cuống tay chân lúc nãy là được.

Hai người cứ như vậy, nắm tay nhau đi vào trong.

Nhưng càng đi, Thẩm Dao Chu càng cảm thấy quen thuộc.

Cảm giác quen thuộc mãnh liệt đến mức nàng gần như không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo. Cảm giác này khiến nàng vô cùng khó chịu nhưng lại không có cách nào để giải tỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.