Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 544



"Dao Dao sao lại khóc rồi?"

Nữ nhân bất đắc dĩ lau nước mắt cho nàng, dùng ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi nàng: "Mẫu thân đã dặn dò thế nào? Kiểm tra linh căn xong thì ở yên tại chỗ chờ, sao lại chạy loạn?"

Mặc dù nước mắt lưng tròng nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Dao Chu đã nhận ra nữ nhân này chính là mẫu thân của nguyên chủ - Tô Thanh Uẩn.

Chẳng lẽ nàng lại xuyên về lúc nhỏ sao?

Nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra không phải như vậy.

Tô Thanh Uẩn ôm nàng đi vào đại điện, một nữ tu mặt lạnh như tiền, vẻ mặt nghiêm khắc quát lớn: "Bảo ngươi đến Vân Trạch Châu làm việc, ai ngờ ngươi lại sinh nghiệt chủng này rai"

Nhưng Tô Thanh Uẩn không hề sợ hãi, vẫn cười nói: "Sư phụ, đệ tử biết sai rồi."

Thẩm Dao Chu sững sờ, người có thể khiến Tô Thanh Uẩn gọi một tiếng sư phụ, trên đời này chỉ có chưởng môn Tàng Tượng Môn - Giang Phỉ Tĩnh. Nhưng chẳng phải Tô Thanh Uẩn đã phản bội Tàng Tượng Môn rồi sao?

Chuyện này... rốt cuộc là như thế nào?

Giang Phỉ Tĩnh cũng không giữ nét mặt băng giá quá lâu, bà ta nhìn xuống Thẩm Dao Chu đang được Tô Thanh Uẩn ôm trong lòng, ngữ điệu cũng dịu dàng hơn vài phần: "Đứa nhỏ này là thiên mộc linh căn, trời sinh đã gần gũi với linh thảo, là mầm mống tốt để trở thành y tu, ngươi có thể đưa nó vào môn hạ, nhưng những kẻ khác thì đừng hòng mơ tưởng." Khuôn mặt Tô Thanh Uẩn thoáng chốc hiện lên nét u ám, nhưng nàng ta vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng chẳng đau lòng quá lâu, liền đáp: "Sư phụ, đồ nhi hiểu rồi."

Đợi đến khi Tô Thanh Uẩn và Giang Phỉ Tĩnh cáo từ, rời khỏi Tàng Tượng Môn, trong lòng Thẩm Dao Chu cũng chất đây nghi hoặc.

Nhưng chưa kịp đợi nàng mở lời dò hỏi, khung cảnh trước mắt bỗng chốc thay đổi.

Nàng phát hiện mình đã biến thành một tiểu cô nương chừng mười tuổi, đang đứng trước đống đổ nát của một gian luyện đan, đối diện là một vị y tu đang tức giận lôi kéo Tô Thanh Uẩn kể lể: "Tô sư thúc! Ta thật sự không dạy nổi nữa rồi, phương thuốc này là do y tổ truyền xuống, từ xưa đến nay đều như vậy, dùng linh thảo nào, liều lượng bao nhiêu, luyện chế thế nào, điểm linh ra sao, lệnh ái lại cứ thích tự ý sửa đổi, nói gì mà muốn tìm ra thành phần thật sự có tác dụng trong linh thảo, còn tự ý thay đổi liều lượng linh thảo, luyện đan thì không luyện cho tử tế, điểm linh cũng chẳng làm cho xong..."

Hắn tràn đầy oán khí, Tô Thanh Uẩn chỉ nhẹ nhàng khuyên giải.

Đợi đến khi người nọ bỏ đi, Tô Thanh Uẩn mới nửa ngồi xuống trước mặt nàng, ôn tồn hỏi: "Dao Dao, nói cho mẫu thân biết vì sao con lại làm như vậy?"

Thẩm Dao Chu lúc này tâm trí vẫn còn chìm đắm trong đoạn ký ức trước đó, nghe vậy theo bản năng đáp: "Lời y tổ nói ra chẳng lẽ đều là đúng hay sao? Y thuật là phải không ngừng tiến bộ, chẳng lẽ cứ phải giữ mãi những cách cũ...

Nàng vừa dứt lời liền sững sờ, chỉ sợ bản thân lỡ lời để lộ sơ hở.

Thế nhưng Tô Thanh Uẩn đối diện lại chẳng hề lộ ra vẻ mặt như nàng tưởng tượng, chỉ khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Dao Dao, con đừng suốt ngày nói những lời kỳ quái đó nữa, đây đã là vị tiên sinh thứ ba con chọc giận đến bỏ đi rồi đấy, nếu con còn tiếp tục như vậy, mẫu thân sẽ thật sự nổi giận đấy!"

Thẩm Dao Chu mím chặt môi.

Tô Thanh Uẩn khẽ xoa đầu nàng: "Mẫu thân biết con thiên phú hơn người, tuổi còn nhỏ đã có thể tự mình sáng tạo ra phương thuốc, thuốc tê" kia ý tưởng tỉnh diệu, ngay cả sư phụ nhìn thấy cũng không tiếc lời khen ngợi, nhưng dù sao thì đó cũng không phải phương thuốc chính thống, con vẫn phải học hành cho bài bản mới được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.