Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 546



Thẩm Dao Chu ngẩn người, thiếu niên này không phải người của Tàng Tượng Môn.

Nhưng thiếu niên lại hiểu lâm ý nàng, có chút xấu hổ tức giận: "Sao vậy! Ta nói đúng sự thật mà!”

Thẩm Dao Chu chống cằm: "Đồ lắm lời, ngươi tên gì ấy nhỉ, ta quên mất rồi."

"Không được gọi ta là đồ lắm lời!" Thiếu niên tức giận như mèo bị giãm đuôi: "Ta tên là Lận Thanh Dương! Ta đã nói tám trăm lần rồi!!"

Thẩm Dao Chu ngoáy ngoáy tai: "Được rồi được rồi, lần này ta nhớ rồi, ồ, chúng ta sắp đến rồi phải không?”

Lận Thanh Dương quả nhiên bị lời nàng chuyển hướng sự chú ý.

Hai người thu linh thuyền lại ở ngoài thành, Lận Thanh Dương ném hai viên linh thạch làm phí vào thành, rồi cùng nàng đi vào.

Lận Thanh Dương vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, nào ngờ đi được hai bước, quay đầu lại thì phát hiện Thẩm Dao Chu đã biến mất, hắn chạy ngược lại mới phát hiện nàng đang đi về phía một tòa kiến trúc có lính canh nghiêm ngặt.

Tu sĩ canh giữ trực tiếp chặn nàng lại: "Nơi trọng yếu, người thường không được xông vào."

Nào ngờ Thẩm Dao Chu trực tiếp lấy lệnh bài của Tàng Tượng Môn ra: "Ta muốn gặp Mộ đường chủ của các ngươi."

Chuyện Tàng Thượng Môn cùng Thiên Vấn Các cấu kết, ngoại trừ bốn vị đường chủ và tâm phúc của bọn họ thì không ai biết được.

Mộ Thiên Hồ vội vàng chạy đến, lúc nhìn thấy Thẩm Dao Chu thì ngẩn người, nhưng rất nhanh đã nhớ ra trong số đồ đệ chân truyền của chưởng môn Tàng Thượng Môn - Tô y tu hình như có một nữ nhị, tuổi cũng xấp xỉ tiểu cô nương trước mắt.

Hắn lập tức cười nói: "Không biết Thẩm y tu đến chơi, Mộ mỗ có chỗ chậm trễ, mong thứ lỗi."

Thẩm Dao Chu gặp lại Mộ Thiên Hồ, trong lòng cũng cảm khái vạn phần, nhưng nàng không có ý định hàn huyên, chỉ đi thẳng vào vấn đề: "Trong vườn ươm của các ngươi có một hạt giống tên Phó Sinh Hàn hay không?”

Mộ Thiên Hồ nhướng mày, thật không ngờ Thẩm Dao Chu ngàn dặm xa xôi đến đây lại là vì một hạt giống.

Hắn mặt không đổi sắc: "Vườn ươm có nhiều hạt giống như vậy, Mộ mỗ cũng không nhớ rõ lắm, nhưng hình như có một hạt giống họ Phó, bẩm sinh đã có Kiếm Cốt, không biết có phải người mà Thẩm y tu muốn tìm hay không?”

Thẩm Dao Chu nắm chặt lệnh bài trong tay, cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh: "Chính là hắn, mau đưa hắn đến đây cho ta."

"Ôi chao, thật không khéo." Mộ Thiên Hồ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Kiếm Cốt của hắn đã bị người ta lấy đi từ lâu, t.h.i t.h.ể thì bị vứt ở Loạn Táng Cương..."

Lận Thanh Dương bị chặn ở bên ngoài, sốt ruột đến mức giậm chân tại chỗ.

Cuối cùng nhìn thấy Thẩm Dao Chu đi ra, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không sao chứ? Bọn họ không làm gì ngươi chứ?” Thẩm Dao Chu lắc đầu, nhưng thần sắc có chút hoảng hốt.

Lận Thanh Dương nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Sao ngươi lại hồn bay phách lạc như thế? Có phải bọn họ ức h.i.ế.p ngươi không?"

Thẩm Dao Chu vẫn lắc đầu.

Kỳ thực nàng biết đây không phải là sự thật, có thể là ảo giác, cũng có thể là chuyện xảy ra ở một thời không khác. Phó Sinh Hàn vẫn bình an vô sự ở bên cạnh nàng.

Nhưng không biết vì sao, sau khi nghe Mộ Thiên Hồ nói ra câu đó, trái tim nàng như bị ai đó hung hăng bóp nghẹn, đau đớn đến mức không nói nên lời.

Nàng mơ mơ màng màng đi ra khỏi hội đấu giá, cũng không biết Lận Thanh Dương đang nói gì, cứ thế một mình đi về phía Loạn Táng Cương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.