Cho nên, trừ khi cốt truyện yêu cầu, nàng đều tận lực tránh mặt Tô Thanh Uẩn.
Đây là lần đầu tiên nàng ở bên cạnh Tô Thanh Uẩn lâu như vậy, nàng thực sự cảm nhận được sự lợi hại và cường đại mà Tấn Khải Việt từng nhắc đến.
Thế nhưng Tô Thanh Uẩn khi đối mặt với nàng vẫn luôn dịu dàng, sau khi tiến vào sơn cốc, nàng ta liền tỉ mỉ giới thiệu cho Thẩm Dao Chu về các loại linh thảo dọc đường. Hồng Nham Mộc, Thất Tinh Trúc Diệp, Nguyệt Tang Dung...
Hình dáng, đặc điểm, thích hợp dùng cho loại đan phương nào, cách luyện chế, cách điểm linh, nàng ta đều nói rõ ràng rành mạch.
Cảm giác quen thuộc lúc trước giờ phút này hiện rõ trước mắt, cảm giác kỳ diệu này khiến ngay cả Thẩm Dao Chu cũng có chút hoảng hốt.
Nàng dần d.a.o động, phải chăng đây không phải cảm giác quen thuộc gì cả, phải chăng thế giới này thực sự là thế giới mà nàng từng trải qua?
Cho đến khi nhìn thấy giao diện windows quen thuộc, tên pháp chú quen thuộc, nàng mới bừng tỉnh.
Lúc này, Tô Thanh Uẩn đã thu lại vẻ dịu dàng khi đối mặt với Thẩm Dao Chu, trầm giọng hỏi tu sĩ đang giải chú: "Thế nào rồi?"
Vẻ mặt đối phương đầy khó xử: "Tô y tu, pháp chú này rất kỳ quái, chúng ta cũng bất lực."
Tô Thanh Uẩn nhíu mày: "Tiếp tục thử đi, nếu thực sự không được, ta sẽ đi mời tu sĩ Dịch Môn đến xem thử." Nói xong, nàng ta quay đầu lại thì thấy Thẩm Dao Chu đang chăm chú nhìn, bèn hỏi: "Con rất hứng thú với thứ này?"
Thẩm Dao Chu vội vàng gật đầu.
Tô Thanh Uẩn cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Theo tin tức hiện tại, chủ nhân động phủ này hẳn là bằng hữu của Y Tổ, dựa theo ghi chép để lại, vị bằng hữu này như thần tiên giáng thế, tinh thông y thuật kỳ lạ, năm đó đã vang danh thiên hạ, danh tiếng không hề thua kém Y Tổ."
Thẩm Dao Chu thầm nghĩ, vị đồng hương này của mình xem ra rất lợi hại!
Nàng thắc mắc hỏi: "Nếu năm đó hắn lợi hại như vậy, tại sao không phi thăng?”
Tô Thanh Uẩn đáp: "Nghe nói năm đó hắn và Y Tổ từng cùng nhau cứu một đứa trẻ, trưởng bối của đứa trẻ kia là một vị cao nhân ẩn thế, vì để báo đáp đã hao tổn thọ nguyên, xem cho mỗi người một quẻ."
"Về sau cũng không ai biết bọn họ xem được gì, chỉ biết sau đó, vị bằng hữu kia thay đổi rất nhiều, nghe đồn hắn đã xây dựng một động phủ, để lại tất cả y thuật của mình chờ người hữu duyên đến lấy. Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua vẫn chưa có ai tìm thấy động phủ, dần dần trở thành giai thoại trong giới y tu."
Thẩm Dao Chu bỗng nhớ tới cánh cửa lớn của động phủ, nhớ tới lời thê Hippocrates bằng tiếng Latinh cuối cùng, phải chăng người có duyên này, cộng với yêu cầu hà khắc đó là vì nàng mà đặt ra?
Trong lòng nàng bỗng dâng lên một suy đoán hoang đường.
Tô Thanh Uẩn đáp: "Vị ấy tôn huý là Nghiêm Tri, đạo hiệu Liễu Diệp Chân Nhân.” Thẩm Dao Chu tuy rằng đã có chút đoán trước, nhưng khi nghe Tô Thanh Uẩn nói ra đáp án vẫn như bị sét đánh trúng.
Nghiêm Tri?
Là người bạn quân y kia của nàng sao?
Chẳng phải hắn đã vì cứu người mà kiệt sức bỏ mạng rồi à? Lẽ nào lại trùng sinh đến tu tiên giới này?
Thẩm Dao Chu lại hỏi Tô Thanh Uẩn không ít chỉ tiết, tuy rằng rất nhiều chuyện truyền lại đều sẽ thay đổi, hơn nữa Tô Thanh Uẩn cũng không hiểu biết nhiều về vị kia, nhưng Thẩm Dao Chu vẫn dần dần xác định, đây chính là người bạn năm xưa của nàng.