"Được rồi, không cần giải thích." Tấn Khải Việt lười biếng dựa vào ghế, không biết từ đâu móc ra một túi hạt dưa mà Lăng Tân Nguyệt giấu, vừa nhai vừa nói: "Tên tiểu tử kia đã nhìn vào đây tám chín lần rồi, ngươi thật sự định giả vờ không thấy sao?"
Thẩm Dao Chu dời mắt: "Không có chuyện đó đâu, Tấn thúc, ngươi đang nói gì vậy?”
Tấn Khải Việt "chậc chậc” hai tiếng.
Sau đó hắn tùy tiện dùng linh lực tách vỏ hạt dưa, lại dùng băng linh lực tạo thành một đĩa đựng hoa quả đặt trên bàn, từng hạt dưa ngoan ngoãn rơi vào trong, sau đó hắn nhón một hạt dưa b.ắ.n ra ngoài, nào ngờ vừa ra khỏi cửa sổ đã bị Phó Sinh Hàn chặn lại.
Phó Sinh Hàn ngự kiếm đi theo bên cạnh bọn họ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Tấn Khải Việt nhướng mày, nhận lấy hạt dưa trong tay hắn, lại chui vào linh thuyền, nhìn Thẩm Dao Chu đang né tránh chìa tay ra: "Có hay không, có mắt tự khắc biết."
Thẩm Dao Chu có chút tức giận: "Tấn thúc!"
Tấn Khải Việt chậm rãi nói: "Bọn họ đều xem tình cảm của ngươi là nữ nhi thường tình, nhưng ta lại thấy ngươi chất chứa tâm sự, hẳn không đơn giản như vậy."
Hắn suy nghĩ một chút: "Chẳng lẽ là sư tỷ để lại cho ngươi thứ gì đó, khiến ngươi canh cánh trong lòng?” Thẩm Dao Chu kinh hãi, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại: "Sao... sao người biết?"
Nàng chần chờ giây lát, lại khẽ hỏi: "Tấn thúc, người nói xem có phải mẫu thân đã hiểu lầm điều gì không..."
Tấn Khải Việt khẽ cười, đáy mắt như ẩn chứa muôn ngàn suy tư: "Sư tỷ tuy không nói rõ ràng thứ để lại cho ngươi là gì, nhưng nàng tính toán tỉ mỉ, luôn liệu sự như thần, thứ quan trọng như vậy làm sao có thể để nàng hiểu lầm được?”
Thẩm Dao Chu chán nản tựa người vào vách tường lạnh lẽo.
"Được rồi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều nữa, nếu ngươi có điều gì lo lắng, cứ nói thẳng ra là được, trên đời này rất nhiều chuyện phiền lòng đều là do suy nghĩ quá nhiều mà ra."
Nhưng Thẩm Dao Chu lại vô cùng do dự, nàng biết rõ hỏi trực tiếp là cách tốt nhất, nhưng nếu hỏi, Phó Sinh Hàn sẽ biết năm đó Tô Thanh Uẩn cứu hắn là có dụng ý khác, cả đời hắn đã chịu đủ đau khổ rồi, Tô Thanh Uẩn đã là một trong số ít những điều tốt đẹp còn sót lại trong lòng hắn, Thẩm Dao Chu thực sự không muốn nói cho hắn biết kết quả tàn nhẫn này.
Huống hồ, vạn nhất ngay cả Phó Sinh Hàn cũng không biết thì sao.
Nàng đau khổ úp mặt xuống bàn, hai vai khẽ run lên.
Tấn Khải Việt đưa đĩa hạt dưa đã bóc sẵn cho nàng: "Ăn đi, bổ sung linh khí cho đầu óc, nói không chừng có thể nghĩ ra cách."
Thẩm Dao Chu: "2?2?"
Trải qua một phen quanh co khúc khuỷu, cuối cùng cũng trở về Bạch Lộc thư viện. Tiểu Ngũ đã sớm nhận được hạc giấy truyền tin của Thẩm Dao Chu, vui vẻ chạy tới: "Tỷ tỷ!"
Thẩm Dao Chu kinh ngạc nói: "Tiểu Ngũ, ngươi biết nói rồi sao?"
Tiểu Ngũ có chút ngượng ngùng, hắn nói rất chậm nhưng ý đã biểu đạt rất rõ ràng: "Là Tân Nguyệt tỷ tỷ dạy đệ."
Lăng Tân Nguyệt nghe được tin cũng vội vàng chạy ra, nghe được lời của Tiểu Ngũ, lập tức tiến lên đòi khen ngợi: "Thế nào? Ít nhất trong chuyện này, ta lợi hại hơn Phó chân nhân chứ?”
Nghe đến cái tên Phó Sinh Hàn, sắc mặt Thẩm Dao Chu hơi cứng lại.
Nhưng mọi người đều không chú ý, Từ Chỉ Âm trong tay còn cầm linh thực đang xử lý, nàng ta bị gọi từ phòng thuốc ra, quan tâm hỏi: "Chuyện thế nào rồi? Tìm được chưa?"
Thẩm Dao Chu gật đầu: "Đã tìm được, có lẽ không có vấn đề gì nữa."
"Vậy thì tốt." Từ Chỉ Âm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý thấy sau lưng nàng ngoài Phó Sinh Hàn còn có một nam nhân lạ mặt: "Vị đạo hữu này là?
Thẩm Dao Chu lúc này mới phản ứng lại: "Ta quên giới thiệu với mọi người, vị này là sư đệ của mẫu thân ta, Tấn Khải Việt, đến từ Tàng Tượng Môn."
Nàng lại lần lượt giới thiệu bọn họ với Tấn Khải Việt.
Tấn Khải Việt nhíu mày nhìn linh thực trong tay Từ Chỉ Âm: "Làm sai rồi."
Từ Chỉ Âm ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nghĩ đến mẫu thân của Thẩm Dao Chu là y tu của Tàng Tượng Môn, vậy sư đệ của nàng ta tự nhiên cũng là y tu Tàng Tượng Môn. Từ Chỉ Âm ngày thường chỉ có thể dựa theo ngọc giản tự học, có rất nhiều thứ đều hiểu biết không thấu đáo, lúc này gặp được người chuyên nghiệp, lập tức cầu dạy.
Tấn Khải Việt lúc trước ở Tàng Tượng Môn không được coi là y tu xuất sắc, đó là vì những người khác đều quá xuất sắc, chỉ xét về lý thuyết kiến thức, hắn lại rất vững chắc, một phen nói xong khiến Từ Chỉ Âm nghe như say như điếu đổ, mắt nhìn hắn cũng phát sáng.
Nhưng Tấn Khải Việt nói được một lúc lại cảm thấy không đúng: "Khoan đã, tại sao ta phải dạy ngươi!"
Từ Chỉ Âm tưởng hắn xem thường mình không có môn phái, đang định giải thích.
Nào ngờ Tấn Khải Việt trực tiếp nói với Thẩm Dao Chu: "Ta đã theo ngươi đến cái Bạch Lộc thư viện rách nát này rồi, mau nói chuyện của sư tỷ cho ta biết, nghe xong ta sẽ thu dọn đồ đạc đi chết."
Từ Chỉ Âm cùng mọi người: "?2?"
Thẩm Dao Chu khẽ day trán, những ngày qua nàng đã dùng hết trăm phương ngàn kế mà vẫn không thể nào gạt bỏ ý định quyên sinh của Tấn Khải Việt, chỉ đành bất lực khuyên nhủ: "Tấn thúc, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng, hà cớ gì phải nghĩ quẩn như vậy."
Tấn Khải Việt đáp, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: "Những việc nên làm ta đều đã làm xong rồi, giờ là lúc nên đi gặp Diêm Vương."
Thẩm Dao Chu: "..."
Nàng còn đang vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào mới khuyên giải được Tấn Khải Việt, Văn Nhân Nghiên đã hớt hải chạy đến: "Tiểu Ngũ đâu rồi? Mau trốn đi, Bùi Trọng kia đến đòi người!"