Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 568



Sau khi rời khỏi Bạch Lộc thư viện hôm đó, Bùi Trọng liền phái người đi dò la tin tức của Thẩm Dao Chu, được biết nàng là một y tu có chút danh tiếng, ngay cả Thịnh Hoài Khanh ngay cả Nhân Thánh Môn cũng bó tay, nàng cũng có thể cứu được, còn khiến hắn họa phúc tương y, trở thành thiên linh căn.

Bởi vậy, cho dù Bùi Trọng không muốn thừa nhận nhưng lời Thẩm Dao Chu nói vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng.

Không biết có phải ảo giác hay không, đan điền vốn chỉ âm ỷ đau, giờ đây lại như càng thêm dữ dội.

Bùi Trọng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là lo lắng cho tính mạng bản thân, ngập ngừng hỏi: "Thẩm y tu, bệnh tình của ta... liệu còn cách nào cứu chữa?"

Thẩm Dao Chu khẽ thở dài.

Tim Bùi Trọng đập liên hồi, dường như đã bất chấp tất cả, vội vàng nói: "Thẩm y tu cứ nói, chỉ cần có thể chữa khỏi cho ta, muốn gì ta cũng đồng ý!"

Nàng cố ý lấp lửng: "Vậy nếu ta muốn dược nhân kia, Bùi công tử cũng bằng lòng?"

Bùi Trọng nhíu mày: "Thẩm y tu đây là ý gì?"

Thẩm Dao Chu lại thở dài: "Nói ra thật hổ thẹn, trước đó khi chữa trị cho hắn, ta vô tình khiến linh căn của hắn bị tổn hại, sau đó tuy đã chữa khỏi nhưng khả năng dược nhân của hắn cũng biến mất. Ta hành y nhiều năm chưa từng thất bại, chỉ duy nhất lần này, ta muốn giữ hắn bên mình, ngày ngày tự nhắc nhở bản thân."

Bùi Trọng:..." Hắn đã lấy lại bình tĩnh sau phút ban đầu, cười lạnh: "Nói nhiều như vậy, hóa ra Thẩm y tu nhọc lòng vì dược nhân kia sao? Đúng là dụng tâm lương khổt"

Thẩm Dao Chu thầm tính toán thời gian, thấy đã đúng một canh giờ liền nói: "Ta biết Sơn Nam Vương chưa chắc đã tin, nhưng sự thật bày ra trước mặt, ngươi không tin thì tự mình kiểm chứng là được."

Bùi Trọng tất nhiên không tin lời nàng nói, nhưng thấy nàng quả quyết như vậy, trong lòng cũng có phần d.a.o động, bèn đi theo Thẩm Dao Chu.

Bên kia, Tấn Khải Việt đã sớm sắp xếp ổn thỏa, ra hiệu cho nàng.

Thẩm Dao Chu dẫn Bùi Trọng đi vào.

Tiểu Ngũ đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy Bùi Trọng lập tức sợ hãi co rúm vào góc tường.

Nhưng Bùi Trọng lại trực tiếp tiến tới, túm lấy hắn.

Tiểu Ngũ hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Dao Chu, nàng vô thức định bước tới, nhưng rồi lại lo lắng Bùi Trọng phát hiện ra sơ hở, đành phải nhịn xuống.

Bùi Trọng không tin tưởng công cụ đo linh căn do bọn họ đưa, hắn lấy ra một cái trong túi trữ vật của mình, thử một cái, linh căn của Tiểu Ngũ quả nhiên không khác gì người bình thường.

Bùi Trọng nhíu mày.

Thẩm Dao Chu xòe tay ra, vẻ mặt "Đã bảo mà ngươi không tin".

Bùi Trọng lại lệnh cho thuộc hạ đi mua hết tất cả những thứ đo linh căn trên thị trường về.

Thẩm Dao Chu nội tâm tuy có chút lo lắng nhưng Tấn Khải Việt lại rất bình tĩnh, hắn rất tự tin vào đan dược của mình. Quả nhiên, Bùi Trọng thử hết cái này đến cái khác, linh căn của Tiểu Ngũ vẫn không có gì thay đổi.

Dược nhân này, xem như phế rồi.

Bùi Trọng tức giận thở hổn hển, trừng mắt nhìn nàng.

Phó Sinh Hàn thấy vậy vội vàng chắn trước mặt Thẩm Dao Chu, cho đến khi vạt áo bị nàng kéo nhẹ mới mím môi, sau đó nhường ra nửa người.

Nàng áy náy nói: "Sơn Nam Vương, thật sự xin lỗi, ta vốn muốn tốt cho hắn, ai ngờ lại xảy ra cơ sự này, ta cũng không hề muốn."

Bùi Trọng tức giận đến mức ngũ quan méo mó, trong lòng thâm nghĩ chẳng lẽ nơi đây có yêu nghiệt phương nào quấy phá, nhưng chứng cứ rành rành trước mắt, dù có tức giận đến đâu cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.