Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 577



Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm, tháo một chiếc gương nhỏ đang đeo trên cổ xuống.

Trong số các tu sĩ đang đứng xem xung quanh, đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên: "Kia chẳng phải là Chấn Thiên Kính hay sao?!"

"Chính là thần khí trong truyền thuyết có thể hóa giải mọi công kích đó sao?! Nhưng bảo vật này không phải đã thất lạc từ ngàn năm trước rồi à?"

Thẩm Dao Chu thầm nghĩ: Không phải thất lạc, mà là bị Nghiêm Tri giấu đi thôi.

Kiếp trước nàng dựa vào bảo vật này mới tránh được vô số lần trọng thương, cho nên sau khi phát hiện Vũ Văn Hựu có dị thường, nàng đã nhanh chóng lấy nó ra khỏi túi trữ vật, đeo lên người.

Bên ngoài, mấy vị lão giả vẫn đang say sưa giảng giải cho các đệ tử về sự lợi hại của Chấn Thiên Kính.

"Nghe nói đây là thần khí do chính tay Thiên Huyễn công chúa luyện chế, đừng nói là hiện tại, ngay cả lúc bấy giờ cũng là bảo vật vô giá, cùng với Phục Thiên Trạc và Kình Lôi Xích Tinh Giáp được xưng là tam đại phòng ngự chí bảo, đáng tiếc đã thất lạc từ ngàn năm trước."

Nghe vậy, Thẩm Dao Chu không khỏi chột dạ, nếu để bọn họ biết tam đại chí bảo kia hiện giờ đều nằm gọn trong túi trữ vật của mình, chẳng phải sẽ bị người ta ghen ghét đến c.h.ế.t sao.

Nghĩ vậy, nàng khẽ ho một tiếng, giả vờ như không nghe thấy gì, cúi người xuống kiểm tra tình hình của Vũ Văn Hựu.

Theo thói quen, nàng dùng X quang quét qua người Vũ Văn Hựu một lượt, lại phát hiện mặc dù linh mạch của hắn có chút tổn thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng, cũng không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nổi điên như vậy.

Lúc này, một vị tiên sinh của Bạch Lộc thư viện chậm rãi lên tiếng: "Lão phu nghe đồn năm đó Diệp thái tử từng đi vào một bí cảnh thám hiểm, sau khi trở về dường như đã sinh ra tâm ma, từ đó dân dân biến mất khỏi tâm mắt của mọi người..."

Xung quanh, người người thở dài não nề.

Tâm mạ, có lẽ chính là nỗi khiếp sợ lớn nhất của người tu hành, cho dù là thiên tài xuất chúng đến đâu, một khi đối diện với tâm ma cũng khó lòng chống đỡ.

Thẩm Dao Chu trâm ngâm giây lát, lên tiếng: "Đưa hắn vào phòng, ta muốn thử xem."

Tất cả mọi người đều thảng thốt: "II"

Vũ Văn Hựu được đặt trên giường, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Dao Chu, Từ Chỉ Âm và Phó Sinh Hàn.

Phó Sinh Hàn ở lại bởi lo lắng khi Vũ Văn Hựu tỉnh lại sẽ nổi cơn cuồng bạo, gây thương tổn cho người khác.

Thẩm Dao Chu đã dùng 10 điểm danh vọng để đổi lấy một lân sử dụng MRI, đây là lần đầu nàng dùng đến nó, vừa tò mò vừa có chút không nắm chắc.

Nàng hít sâu một hơi.

Mở mắt ra, nhìn về phía Vũ Văn Hựu.

Người đời đều cho rằng thần phủ nằm trong não của người tu hành, từ huyệt Bạch Hội mà vào, từ Thiên Linh Cái mà ra, thân hồn ngự trị trong thức hải, thức hải mênh m.ô.n.g vô tận, tựa như một cõi hư không vô hạn.

Trước khi nhìn thấy Vũ Văn Hựu, Thẩm Dao Chu cũng nghĩ như vậy. Rốt cuộc, linh mạch cũng giống như huyết mạch, đan điền như tim, vậy thì thần phủ hẳn là não bộ.

Nhưng đến lúc này, nàng mới nhận ra mình đã lầm.

Thần phủ không chỉ nằm ở một chỗ trong não, có thể nói toàn bộ thân thể đều là thần phủ, cánh cửa thần phủ mà nàng từng chạm vào chỉ là nơi kết nối thức hải với thân thể, không phải lối vào, mà là tâng bảo vệ.

Đây cũng là lý do vì sao khi thân thức của hai người xâm nhập vào nhau, một trong hai ắt phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.