Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 613



Trong số bọn họ, phần lớn là tu sĩ tán tu, hầu như không ai tinh thông trận pháp, phát hiện mình bị nhốt chỉ có thể hoảng loạn như rắn mất đầu.

Còn lời nói của Yến Phi lại giống như một viên linh đan, trấn an tâm thần bọn họ.

Mọi người bỗng nhớ lại, trước đó cũng chính là Yến Phi luôn nói Tàng Tượng Môn có ý đồ xấu, muốn bọn họ liên thủ rời khỏi đây.

Vì vậy, bọn họ lập tức tin tưởng Yến Phi, tìm một người gần đó kết thành một nhóm, bắt đầu công kích trận pháp.

Quả nhiên, trận pháp vốn có thể tự động khôi phục với tốc độ cực nhanh, dưới sự công kích của nhiều người như vậy, tốc độ tự phục hồi cũng chậm lại.

Yến Phi ánh mắt sáng lên, lại cùng Lạc Tiên và những người khác bắt đầu phá giải trận pháp.

Tuy rằng dùng hết lực phá trận rất chậm, nhưng đây cũng là cách duy nhất bọn họ có thể sử dụng.

Nhưng mọi người đều không ngờ, tốc độ trận pháp thôn phệ linh lực lại càng nhanh hơn, không ngừng có người kêu thảm thiết, bị hút cạn linh lực và tinh huyết, biến thành xương khô ngã xuống đất.

Bọn họ hầu như đều là tu sĩ Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, trước mặt người thường đủ để hô phong hoán vũ, ở đây lại chỉ là những con cừu non chờ bị g.i.ế.c thịt, thân thức của bọn họ yếu ớt, thân hồn càng thêm mỏng manh không chịu nổi, c.h.ế.t như vậy, ngay cả cơ hội đoạt xá cũng không có, thậm chí không ai biết, trận pháp đáng sợ này có phải cũng thôn phệ cả thần hồn của bọn họ, tước đoạt cơ hội đầu thai chuyển thế của bọn họ hay không.

Mọi người chỉ biết phải nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa.

Yến Phi và Lạc Tiên ngay từ đầu đã ở rìa trận pháp, cố gắng tự bảo vệ mình, vì vậy hai người bọn họ chịu ảnh hưởng ít nhất nhưng dù vậy, Yến Phi vẫn phát hiện ra đuôi tóc của mình đã bạc trắng.

Linh lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao khiến nàng ta không thể không giảm bớt việc sử dụng linh lực, chuyển sang dùng kiếm pháp.

Nhưng không đủ, còn lâu mới đủ.

Theo số lượng tu sĩ không ngừng giảm đi, trận pháp lại khôi phục nguyên khí, tốc độ tự phục hồi lại càng lúc càng nhanh.

Sự tuyệt vọng bao trùm lấy trái tim Yến Phi.

Nàng ta có chút nhớ sư phụ và các sư huynh đệ, không biết khi bọn họ biết tin nàng ta c.h.ế.t sẽ đau lòng như thế nào, tiểu nha đầu Dao Chu kia nhất định sẽ rất tự trách...

Nàng ta mơ màng, dường như nhìn thấy bóng hình Thẩm Túy An.

Yến Phi cười tự giêu, quả nhiên là sắp c.h.ế.t rồi, vậy mà lại bắt đâu xuất hiện ảo giác.

Nhưng rất nhanh, nàng ta đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Thẩm Túy An: "Yến sư tỷ! Mau tỉnh lại!"

Yến Phi đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện đây không phải là ảo giác, Thẩm Túy An và Phiến Ngôn vậy mà đã phá vỡ trận pháp trói buộc bọn họ.

Lúc này, linh lực trong cơ thể Yến Phi đã cạn kiệt, gân như không thể chống đỡ để điều khiển phi kiếm, Phiến Ngôn chỉ huy những con rối của hắn, một người ôm vài người, đem những tu sĩ đã kiệt sức này ôm ra ngoài.

Sau khi rời khỏi trận pháp, Thẩm Túy An đưa bọn họ đến một nơi an toàn, lại cho bọn họ dùng đan dược hồi phục linh lực, mọi người lúc này mới dần dần khỏe lại.

Yến Phi khá hơn một chút, vội vàng hỏi: "Sao hai người các ngươi lại ở đây?"

Thẩm Túy An vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Chúng ta vẫn luôn âm thầm theo dõi Lục Hoa Quân, không ngờ Tàng Tượng Môn lại giấu một con yêu ma, không chỉ vậy, Giang Phỉ Tĩnh dường như còn định giải trừ phong ấn của con yêu ma này, mà trận pháp Thập Phương Thí Huyết dùng để giải trừ phong ấn đang ở ngay dưới chân các ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.