Cho dù có gặp phải thật, bọn họ cũng phải nói trắng thành đen, tóm lại, đã lật mặt rồi thì bọn họ tuyệt đối không cho phép Thẩm Dao Chu lập phái thành công!
Thẩm Dao Chu đứng trên bệ tế uy nghiêm, vu chúc đối diện giở văn tự, bắt đầu đọc lời tế.
Giọng nói trong trẻo như nước suối đầu nguồn, khiến cho cả trái tim nàng bỗng chốc tĩnh lặng.
Theo lời cầu nguyện của vu chúc, Thẩm Dao Chu từ từ nhắm mắt lại, cơ thể nàng như chìm vào một cõi hư vô huyền diệu.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một thang trời màu vàng kim rực rỡ.
Đây là lần thứ ba nàng nhìn thấy thang trời này.
Giờ đây, nàng như có chút hiểu ra, thang trời này rốt cuộc thông đến nơi nào.
Nàng dọc theo thang trời từng bước đi lên, mây mù lượn lờ quanh người, tiếng nhạc tiên du dương mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Thẩm Dao Chu cứ thế dọc theo thang trời đi lên, cuối cùng cũng nhìn thấy điểm cuối của nó.
Khác xa suy đoán của nàng, điểm cuối của thang trời không phải Tư Không Chiêu cũng không phải Nghiêm Tri, mà là một tấm gương phản chiếu thế giới hiện đại.
Thẩm Dao Chu ngây người.
Đúng lúc này, trong đầu nàng vang lên âm thanh điện tử của hệ thống.
[Nhiệm vụ chính tuyến thứ mười: Giúp tu tiên giới vượt qua kiếp nạn diệt vong.
]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Hồi sinh quay trở vê thế giới của ngươi.
]
Tâm niệm Thẩm Dao Chu bỗng chấn động, hồi lâu sau mới thốt lên: "Ngươi... là Thiên Đạo?”
Âm thanh điện tử im bặt hồi lâu mới cất lời.
[Không sai, kiếp trước tu tiên giới lụi tàn, ta vì cứu vớt chúng sinh mà nghịch chuyển càn khôn, tổn hao nguyên khí, chỉ đành ẩn mình nơi đây, không thể nói rõ với ngươi, xin lỗi.
]
Thẩm Dao Chu rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao sau khi nàng hồi tưởng lại kiếp trước, hệ thống vẫn luôn tồn tại, thì ra nó chính là Thiên Đạo.
Cái gọi là nhiệm vụ, nào phải chỉ để nàng nhớ lại quá khứ, mà là từng bước dẫn dắt nàng đi trên con đường cứu vớt chúng sinh.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, thế gian này có kẻ ác, cũng có biết bao người tốt, nàng quen biết bằng hữu nơi đây, há có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng phát hiện ra bản thân bị người ta cố ý dẫn dắt, trong lòng nàng vẫn không khỏi phiên muộn.
Nàng cất tiếng hỏi: "Ngươi nói kiếp trước tu tiên giới lụi tàn, rốt cuộc là chuyện gì?”
Thiên Đạo đáp lại một cách cứng nhắc: [Xin thứ cho ta không thể tiết lộ thiên cơ.
]
Thẩm Dao Chu bĩu môi, lại hỏi vê số phận của người thân bằng hữu mà nàng quan tâm, nhưng đáp án vẫn là [Thiên cơ bất khả lộ].
Nàng tức giận nói: "Cái gì cũng không thể tiết lộ, vậy ngươi còn có tác dụng gì?!"
Thiên đạo: [... ]
[Ta có thể giúp ngươi vả mặt bọn họ.
]
Thẩm Dao Chu: "Cái gì?"
Sau đó nàng mở mắt ra, trở lại tế đàn.
Trên trời quang đãng, không một gợn mây, cũng chẳng có chút dị tượng nào.
Dưới tế đàn, đám người Y Tu Minh Hội thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chế giễu.
"Xem ra Thiên Đạo cũng không cho phép nha đầu ngươi lập phái!"
"Thiên Đạo công minh chính trực, tà môn ngoại đạo như ngươi chỉ là trò cười cho thiên hại”
"Còn không mau xuống đi! Đừng có ở đó mà làm trò hề nữa!"
Những tu sĩ khác xung quanh đều phẫn nộ, nhưng cũng lo lắng cho Thẩm Dao Chu trên tế đàn.
Thẩm Dao Chu lại không hề nóng vội, nàng khoanh tay, chờ đợi câu nói cuối cùng của Thiên Đạo.
Đúng lúc này, bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên xuất hiện từng đám tường vân màu vàng kim, công đức kim quang va chạm dữ dội trong tâng mây.