Nhưng chuyện này nói dễ hơn làm, Thẩm Dao Chu đã thất bại vô số lần, vẫn chưa tìm ra được thứ có thể ngăn cản ma khí lây nhiễm.
Cũng không rõ là ai đã lan truyền tin tức này ra ngoài, Y Tu Minh Hội vốn đã đầy rẫy thành kiến và oán hận với Thẩm Dao Chu lập tức hả hê ra mặt, công khai nhạo báng nàng, còn không cho phép đệ tử trong môn phái đến giúp đỡ nàng.
Thẩm Dao Chu vốn đã đau đầu như muốn nứt ra, lại bị bọn họ nhạo báng như vậy, tâm trạng càng thêm u ám, chán nản.
Nàng thế nào cũng không thể hiểu được, trước tình thế nguy cấp liên quan đến sự sống c.h.ế.t của vạn người, tại sao những kẻ này vẫn chỉ biết chăm chăm vào chút ân oán cá nhân nhỏ nhặt đó.
Những chuyện rối ren này cùng ập đến khiến tâm trạng nàng không khỏi chùng xuống.
Thế nhưng ngay lúc này, lại có người chủ động đến xin được hỗ trợ.
Thẩm Dao Chu bước ra ngoài gặp vị khách kia, phát hiện ra là Tiền Hổ, Tiền Hổ trước đây từng theo học Thẩm Dao Chu một thời gian, sau đó ở lại Trường Yển Châu, sau khi đại chiến yêu ma bùng nổ, Trường Yển Châu cũng trở thành chiến trường,
Tiền Hổ hàng ngày đều bận rộn không ngơi tay, thế nhưng khi biết tin Thẩm Dao Chu cần người giúp đỡ, hắn không do dự một khắc nào, lập tức chạy đến.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tâm trạng của Thẩm Dao Chu vốn đã vô cùng nặng nề, nhìn thấy Tiền Hổ mới cảm nhận được thế nào là lúc lên voi xuống chó, nàng nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể thốt ra hai chữ "Đa tạ”.
Tiền Hổ gãi đầu cười xòa: "Không cần khách sáo, bản lĩnh y thuật này của ta cũng là do Thẩm y tu dạy bảo, chỉ là ta kiến thức nông cạn, không biết có thể giúp được bao nhiêu, dù sao Thẩm y tu cứ việc phân phó, ta nhất định dốc hết sức mình."
Ngay khi tâm trạng của Thẩm Dao Chu còn chưa hoàn toàn khôi phục, người thứ hai đã đến, hắn chính là Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ bây giờ so với trước kia đã hoạt bát hơn nhiều, nói chuyện cũng lưu loát hơn, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Dao Chu, vành mắt vẫn đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Dao Chu tỷ tỷ..."
Thẩm Dao Chu kinh ngạc: "Sao ngươi cũng đến đây?"
Tiểu Ngũ lập tức ưỡn ngực: "Ta biết tỷ đang cần người giúp đỡ, ta là dược nhân, có thể giúp chuyển dời thương thế, nhất định có thể giúp được tỷ, đúng không!"
Thẩm Dao Chu mím chặt môi, lòng nàng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Nàng biết Tiểu Ngũ sợ nhất, ghét nhất chính là thân phận dược nhân này, vì nó mà hắn phải chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tủi nhục, vậy mà giờ đây hắn lại chính miệng nói ra, chỉ để giúp nàng.
Điều này khiến nàng như có thứ gì nghẹn ở cổ họng, nghẹn lời không nói nên câu.
Tiểu Ngũ như nghĩ đến điều gì đó: "Không chỉ ta, còn có người khác."
Hắn tránh sang một bên, Minh Tử Đạm có chút lúng túng bước lên: "Không phải ta muốn giúp ngươi, chỉ là ngươi đã cho dược nhân được đường hoàng sinh sống ở Diệp quốc, ta chỉ là trả lại ân tình này mà thôi." Ánh mắt Thẩm Dao Chu vừa dở khóc dở cười.
Nhưng ngay sau đó, lại có hai vị y tu, một người cao lớn, một người gây yếu tiến lên.
"Sư phụ! Người không có đồ nhi ở bên chăm sóc, chắc là gân đây ăn uống không được tốt, người xem, người gầy đi nhiều rồi."
"Sư phụ! Chúng ta chính là đại đệ tử khai sơn lập phái của Liễu Diệp Môn! Chuyện lớn như vậy, sao người không cho chúng ta hay!"