Những năm này hắn không tiếc dùng đan dược để nâng cao tu vi, thậm chí còn trái lời sư phụ phản bội sư môn trở về Thẩm gia, mục đích chính là tìm tên quỷ tu năm xưa báo thù, mấy năm nay, hắn mơ hồ tra ra chuyện bọn họ bị bắt cóc năm đó không phải là ngoài ý muốn, có thể liên quan đến đích phu nhân Vi thị, nhưng cũng không có thêm manh mối nào nữa.
Tên quỷ tu kia càng không có đầu mối, bởi vì quỷ tu rất ít khi xuất hiện trước mặt người, hơn nữa ký ức duy nhất của hắn chính là liệt hỏa địa ngục trong cờ phệ hồn, cho nên tìm kiếm rất khó khăn.
Nhưng ai mà ngờ được, tìm mãi không thấy, vậy mà lại vô tình gặp được, tên quỷ tu này lại ngang nhiên trở thành trưởng lão cung phụng của nhà họ Trần.
Hiện tại tu vi của Thẩm Túy An không bằng tên quỷ tu kia, không có cách nào g.i.ế.c hắn, nhưng đối phó với người nhà họ Trần thì không thành vấn đề, có lẽ có thể từ miệng bọn họ tìm ra được chân tướng cái c.h.ế.t của mẫu thân năm đó.
Ngoài người nhà họ Trần, còn có ca ca ruột của Thẩm Dao Chu là Thẩm Vĩnh Đức, lần này nhà họ Trân muốn bắt Thẩm Dao Chu chính là do hắn mật báo.
Những người này, hắn sẽ không tha cho một ai.
Thẩm Túy An nhìn Thẩm Dao Chu, mặc dù lúc đầu để nàng gọi mình là lục thúc có chút đùa giỡn, nhưng lâu dân, hắn lại thật sự coi nàng như cháu gái, nghĩ đến chuyện phải rời đi, trong lòng rất không nỡ.
Hắn vỗ đầu Thẩm Dao Chu: "Lục thúc sẽ nhanh chóng trở về, ngươi ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, ngoài việc làm phẫu thuật cũng phải nhớ tu luyện, đừng tưởng rằng cảnh giới của mình tăng lên dễ dàng mà không coi trọng..."
Hắn nói càng lúc càng dài dòng, Thẩm Dao Chu ban đầu còn thấy buồn cười, dân dần cũng cảm thấy có chút thương cảm, hốc mắt cũng dần đỏ hoe.
Thẩm Túy An thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, trong lòng được an ủi, nghĩ ngợi một chút lại bổ sung thêm một câu cuối cùng: "Còn nữa, đừng quá thân thiết Phó Sinh Hàn."
Thẩm Dao Chu: "..."
Nàng âm thầm trợn trắng mắt: "Con biết rồi cha."
Sau khi Thẩm Túy An rời đi, tâm trạng Thẩm Dao Chu có chút bực bội, đi loanh quanh trong phòng mấy vòng cũng không thấy khá hơn, bèn muốn ra ngoài đi dạo một mình cho khuây khỏa.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa viện đã nhìn thấy Phó Sinh Hàn.
Lời dặn của Thẩm Túy An lập tức hiện lên trong đầu nàng, to đậm và in nghiêng.
Thẩm Dao Chu vốn không có cảm giác gì, nhưng lúc này đột nhiên có chút không tự nhiên, bèn lặng lẽ quay người rời đi, chẳng ngờ lại bị Phó Sinh Hàn gọi lại.
Nàng đành phải giả vờ như vừa mới nhìn thấy hắn: "Thật khéo, ngươi cũng ở đây."
"Không khéo." Phó Sinh Hàn vô tình nói: "Ta cố ý đến đây để từ biệt ngươi."
Thẩm Dao Chu: "A? Cái này... đột ngột quá vậy?"
Phó Sinh Hàn nói: "Thẩm công tử nói với ta, vị khí tu mà ta muốn tìm có thể là sư phụ của bằng hữu hắn, cho nên ngày mai ta sẽ đi."
Thẩm Dao Chu không nói gì, thật ra nàng là người rất sợ chia tay, mặc dù quen biết Phó Sinh Hàn không lâu nhưng biết hắn sắp đi, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Phó Sinh Hàn lấy ra một con d.a.o từ túi trữ vật: "Đây là ta làm theo con d.a.o ngươi thường dùng, tặng ngươi làm quà chia tay."
Thẩm Dao Chu sửng sốt.
Nàng nhìn thoáng qua đã nhận ra, hình dáng con d.a.o này giống hệt con d.a.o nàng dùng, hơn nữa dạo gần đây nàng vẫn luôn nghe Cố Ung lải nhải về đủ loại vật liệu luyện khí, nhận ra lưỡi d.a.o này được làm bằng Long Ngâm Kim Sa, loại vật liệu này rất quý giá, Phó Sinh Hàn lại trực tiếp dùng cả một miếng để làm lưỡi dao, quả thực là... vừa dụng tâm vừa quý giá.