Thẩm Dao Chu không để ý, nàng ngược lại cảm thấy Phiến Ngôn nói có lý, nhưng điều này không liên quan đến những gì nàng muốn tra, ngược lại càng khiến nàng thêm nghi hoặc.
Nàng suy nghĩ một lúc, hỏi Phiến Ngôn: "Bây giờ có thể tra được chuyện trước khi mẫu thân ta đến Vân Trạch Châu không?”
Phiến Ngôn: "Thế thì khó rồi. Mười mấy năm, rất nhiêu manh mối đều không còn, thêm nữa lệnh đường ngày thường rất ít tiếp xúc với người khác, manh mối để lại ít ỏi, muốn tra rõ ràng chẳng khác nào mò kim đáy bể."
"Nhưng mà." Hắn chuyển giọng: "Đây là đối với người khác, ta thì không giống."
Thẩm Dao Chu gật đầu: "Được, vậy ta ủy thác ngươi đi tra chuyện này, cần bao nhiêu linh thạch ngươi cứ nói thẳng."
Phiến Ngôn vỗ đùi: "Ai da, nói thế thì xa lạ quá, ngươi chữa khỏi cho ta, chính là ân nhân cứu mạng của ta, thế này đi, giảm giá cho ân nhân, hai nghìn linh thạch thượng phẩm thế nào?"
Giá này đã là rất cao rồi, nhưng đối diện là Phiến Ngôn, một "thiên tài thương giới" dám hét một nghìn linh thạch thượng phẩm cho một tin tức chẳng có tác dụng gì, thế mới thấy hai nghìn này quả thực là nhảy lầu đại hạ giá.
Thẩm Dao Chu nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi còn có mục đích gì?"
"Nào, đừng cảnh giác thế chứ!" Phiến Ngôn đưa ngón út lên: "Chỉ là một yêu cầu nhỏ, rất nhỏ thôi."
Thẩm Dao Chu cạn lời: "Ngươi nói trước đi." Phiến Ngôn xoa xoa tay: "Là thế này, sau này nếu ta... ờ, gặp được bệnh nhân thích hợp, có thể nhờ ngươi chữa trị giúp ta không, yên tâm, về giá cả tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, ta chỉ cân một chút tiền hoa hồng thôi."
Thẩm Dao Chu: "..."
Nàng cũng không ngờ, cho dù đến tu tiên giới cũng không thoát khỏi được tình trạng phe vé.
Rời khỏi nhà Phiến Ngôn, Thẩm Dao Chu thở dài một hơi.
Dù sao thì chuyến đi này cũng có chút thu hoạch, chỉ cần xem sau này Phiến Ngôn có thể mang đến cho nàng tin tức tốt gì.
Lúc này, một con hạc giấy đậu trên mu bàn tay nàng.
Thẩm Dao Chu mở ra, phát hiện con hạc giấy này là Lăng Tân Nguyệt nhờ người gửi đến, nói là viện đã sửa chữa lại gần xong, bệnh nhân cũng đã nhập viện rải rác, hỏi nàng khi nào thì về.
Yến Phi nói: "Hôm qua ta nhận được hạc giấy của sư huynh, nói là đã xuất phát từ môn phái rồi, giờ này chắc cũng đã đến rồi."
Sư huynh của Yến Phi cũng bị ma khí xâm nhiễm linh mạch, đến tìm nàng phẫu thuật. Nghe nói Phá Nhạc Kiếm Tông còn không ít người giống bọn họ, cũng đang xếp hàng chờ đến.
Tính như vậy, dung dịch dùng để bảo quản linh mạch không còn nhiều.
Thẩm Dao Chu nhìn bản đồ, phát hiện nơi này cách Tiên Vân Môn không xa, liền nói với Yến Phi trước tiên đến Tiên Vân Môn tìm Từ Chỉ Âm, làm thêm một ít dung dịch, sau đó mới về Thẩm gia.
Yến Phi không có ý kiến gì, vì vậy hai người xuất phát về phía Tiên Vân Môn. Trên đường đi, Thẩm Dao Chu cảm thấy cứ thế này đến nhờ người ta làm đồ rất không tiện, còn cố ý rẽ vào thành, chọn cho Từ Chỉ Âm một ít quà nhỏ.
Theo kinh nghiệm dỗ dành Lăng Tân Nguyệt và Thân Khương của nàng, các cô nương rất thích những thứ này.
Cứ lằng nhằng như vậy, đến Tiên Vân Môn đã rất muộn.
Tiên Vân Môn được xây dựng trong một sơn cốc, nhìn từ xa linh khí lượn lờ, các loại linh thảo tô điểm cho nó như chốn bồng lai tiên cảnh.
Chỉ có điều sơn cốc này có không ít cấm chế, bọn họ còn chưa bay đến gần thì suýt chút nữa bị người ta đánh rơi xuống, may mà Yến Phi phản ứng kịp thời, chặn được đòn tấn công, bảo vệ Thẩm Dao Chu cả người lẫn thuyền ở phía sau.