Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí

Chương 9



Editor: Gà

Trần Lâm đưa con gái đến phim trường, hai mẹ con thảo luận, tuy họ quên mang Rou jia mo về nhưng vẫn có thể đem thứ khác.

Kết quả là, Hạ đạo ngồi sau ống kính, bên trái vợ Trần Lâm, phía sau có con gái Tiểu Hạ.

“Ok——” Kết thúc phân cảnh, trợ lý đạo diễn vui tươi hớn hở nhìn Hạ Hiểu Phong.

“Hạ đạo, chị dâu với cháu gái đã đến, còn mang cả đồ ăn cho anh đấy.”

Nghe nói thế, hai mắt Hạ Hiểu Phong sáng ngời, vội vàng xoay người lại. Chỉ thấy hai cái bánh trong tay vợ và ly sữa đậu nành trong tay con gái, trên bao bì rõ ràng là tên một cửa hàng nào đó.

Bụng anh ta có linh tính không tốt, lại nhìn nụ cười trên mặt vợ con, rõ ràng đang… cười xấu hổ?

Ôm một tia hy vọng cuối cùng, Hạ Hiểu Phong ăn bánh, hơi cứng, khô cằn, bột mì lên men chưa đủ, cắn miếng lớn vẫn không thấy nhân đâu, uống thêm một ngụm sữa đậu nành, mẹ ơi, đổ nhiều đường thế này để chết sớm à?

Đây tuyệt đối không phải tay nghề của tiệm cơm nhỏ!

Hạ Hiểu Phong ăn hai miếng không thấy ngon, u oán nhìn vợ con.

Anh ta nhắm mắt cũng đoán được, vợ con nhà mình ăn uống vui sướng xong phủi đít bỏ đi, hoàn toàn ném anh ta ra sau đầu.

Bụng đã sớm đói meo, đành miễn cưỡng nuốt hết chỗ bánh và sữa đậu nành trong tay, xưa nay Hạ Hiểu Phong không để ý lắm đến chuyện này, nhưng được ăn ngon rồi thì những thứ bình thường đều nhạt như nước ốc, rất khó nuốt.

Phim điện ảnh [Chinh Tây] đã đi vào kỳ cuối, hôm nay nam chính Thẩm Trạm có việc xin nghỉ phép hai ngày, cho nên hiện giờ đang quay một số vai phụ và cảnh phụ.

Gần đây trạng thái của Thẩm Trạm hơi bất ổn, tuy rằng quay phim vẫn như trước nhưng vì quan hệ của Hạ Hiểu Phong và Thẩm Trạm không tồi, tinh ý phát hiện ra những thay đổi nhỏ của anh.

Hiềm nỗi, Thẩm Trạm không nói ra nên anh ta cũng không tiện hỏi rõ, bèn vỗ vai anh, đối phương muốn tạm xin nghỉ phép hai ngày, Hạ Hiểu Phong đồng ý không cần suy nghĩ, đoàn phim quay chụp nửa năm đây là lần đầu tiên Thẩm Trạm xin nghỉ phép.

Khả năng diễn xuất của Thẩm Trạm rất tốt, không thẹn với danh hiệu ảnh để, làm người ngay thẳng không cong vẹo, càng không giống người khác mang một dàn đoàn đội trợ lý đến trường quay, cái gì cũng đích thân làm.

Nên đối diễn thì đối diễn, nên diễn xuất thì diễn xuất, chưa từng đem chuyện cá nhân vào đoàn phim, đối phương thậm chí từ khi xuất đạo đến nay chưa từng dùng thế thân, vô cùng chuyên nghiệp.

Gặp được một diễn viên kiêm người bạn tốt như vậy đối với Hạ Hiểu Phong là điều may mắn, chỉ cần đối phương không xảy ra sai sót, anh ta cũng sẵn sàng cung cấp những ưu ái tốt nhất. Huống chi, những năm này Thẩm Trạm đang dần chuyển mình, tìm một con đường phát triển mới, ngày càng ít xuất hiện trước công chúng, thậm chí còn có tin đồn anh muốn đi tu, điều này thực sự nực cười.

Tuy vậy, thoáng thấy Thẩm Trạm đang bước vào độ tuổi gần ba mươi, tuổi này trong giới giải trí không hiếm người độc thân chưa lập gia đình, nhưng đôi khi Hạ Hiểu Phong vẫn bất giác lo lắng cho bạn của mình.

Xét cho cùng, từ khi ra mắt đến nay Thẩm Trạm không có dính líu vào tai tiếng hay scandal tình cảm nào, bởi vì những việc như diễn thành thật căn bản không tồn tại trên người anh. Bọn họ đã quen biết nhau được năm sáu năm mà anh ta chưa bao giờ thấy Thẩm Trạm có bạn gái. Trong giới từng có cẩu tử theo dõi Thẩm Trạm suốt cả năm, chụp một đống ảnh nhưng không tấm nào hữu dụng, sau một năm bám đuôi vô ích lại trở thành chuyện cười trong giới.

Lắc đầu, thôi thôi, chuyện của Thẩm Trạm anh ta muốn quản cũng không quản được, mỗi người có phúc riêng của mình, Hạ Hiểu Phong chuyển tầm mắt sang máy quay: “Cắt, quay lại!”



Thẩm Trạm ngồi tàu cao tốc về Bắc Kinh, để quay phim điện ảnh [Chinh Tây] anh đã theo đoàn phim đi khắp nơi nửa năm, lâu không về căn nhà ở Bắc Kinh.

Mấy ngày nay vì game mà những lúc không quay phim, anh vẫn luôn lượn lờ trên các diễn đàn game lớn, post bài sắp lật cả trời nhưng điều anh muốn hỏi và muốn biết vẫn là một ẩn số.

Sở dĩ phải quay lại thủ đô vì một người bạn của Thẩm Trạm gửi tin đến nói đang có một căn nhà cổ ở thủ đô rao bán, hỏi anh có hứng thú mua lại không.

Ngôi nhà cổ mang lịch sử hàng trăm năm, nghe nói năm đó do hoàng đế Lương triều ban thưởng, bảo quản rất tốt, cơ sở vật chất hiện đại cũng rất hoàn thiện nên chuyển vào ở luôn không thành vấn đề.

Lúc đầu Thẩm Trạm không quan tâm lắm, mãi đến khi trông thấy những bức ảnh chụp ngôi nhà cổ bên kia đăng lên, anh đã giật mình sửng sốt.

Tòa nhà trong bức ảnh rõ ràng là, rõ ràng là nơi ở của Lạc Anh trong [Con đường vinh diệu], nhà họ Lạc!

Ảnh chụp tương đối toàn diện, cửa lớn, cửa hông, hàng hiên, lan can chạm trổ… Thực sự rất giống nơi ở của Lạc Anh trong trí nhớ của anh.

Thẩm Trạm dường như ngay lập tức liên lạc với người bạn này và hỏi lai lịch của tòa nhà, tại sao đột nhiên lại rao bán? Giá bao nhiêu?

Anh lại đăng nhập vào [Con đường vinh diệu] một lần nữa, khu nhà của họ Lạc vẫn còn, hiện tại đã trở thành nơi ở của Lạc Trinh, tuy nhiên phong cách vẽ bị thay đổi không còn giống như những gì anh nhớ.

Anh hỏi giá của nhà cổ, chiếm hơn phân nửa tiền tiết kiệm của anh, Thẩm Trạm dặn bạn giữ lại trước.

Chỉ cho một mình anh xem.

Thẩm Trạm ngồi khoang thương gia, mặc quần áo đơn giản, đội mũ, đeo kính và khẩu trang, vì quay phim trong tuyết vất vả nên trạng thái không được tốt, nhưng cũng không có ai tiến lại gần.

Anh nhìn chẳm chằm khung cảnh chớp nhoáng ngoài cửa số, đắm chìm trong suy nghĩ.

Có đôi khi anh cũng cảm thấy mình hơi điên rồ, chỉ vì một nhân vật trong game, nếu là yêu qua mạng hoặc là người thật thì có mấy ai hiểu được.

Vì một nhân vật hư cấu trong game, một NPC mà anh đã làm rất nhiều thậm chí không bỏ qua dù chỉ một chút manh mối, như thể anh đang gia nhập một vở kịch và không bao giờ có thể thoát vai được nữa.

Nhưng anh là Thẩm Trạm đã xuất đạo mười năm, từ khi quay phim đến nay chưa hề có chuyện nhập diễn mà không thể thoát vai, thật sự không ngờ sẽ vì một trò chơi mà như thế này.

Suy nghĩ trong đầu Thẩm Trạm rối như tơ vò, từ Ảnh Thị Thành đến Bắc Kinh tốn ba giờ, anh cũng suy tư hết ba tiếng.

Nếu nói là liên quan đến nhân vật lịch sử hoặc vi phạm bản quyền mà phải lập tức xóa bỏ tên NPC này, anh còn có thể chấp nhận được, nhưng mấu chốt là không ai nhớ rõ hay thừa nhận trong “Con đường vinh diệu” có NPC Lạc Anh, ngoài Thẩm Trạm ra.

Kém chút nữa Thẩm Trạm đã bảo người đại diện hẹn bác sĩ tâm lý.

Cho đến khi thấy hình ảnh nhà cổ mà bạn gửi sang, Thẩm Trạm nhắm mắt lại, anh nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù kết quả thế nào cũng để anh biết không gặp quỷ!

Người bạn kia nghe nói Thẩm Trạm đặc biệt từ Ảnh Thị Thành trở về xem nhà, sảng khoái đồng ý, gửi địa chỉ sang hẹn đến lúc đó sẽ gặp nhau trước cổng vào xem.

Khi Thẩm Trạm ra khỏi ga tàu cao tốc, người đại diện đã lái xe đến đợi anh.

Quản lý của Thẩm Trạm họ Hoàng, hơn anh ba tuổi, hai người làm việc cùng nhau đã được mười năm, họ giống như anh em trong nhà hơn là bạn bè đồng nghiệp.

Bởi vì quay về thủ đô, nếu xác định mua tòa nhà xem chừng còn phải xử lý rất nhiều thủ tục, đến lúc đó cần người đại diện ra mặt nên Thẩm Trạm không gạt anh ấy, anh nói thích một tòa nhà, bớt chút thời gian về xem.

“A Trạm, sao đột nhiên muốn mua nhà? Trông sắc mặt câu như ngủ không ngon? Ăn cơm xong ngủ một giấc cho ngon, không phải đã xin Hạ đạo nghỉ hai ngày rồi à? Đoàn phim cũng không còn nhiều phân đoạn nữa, thả lỏng đi.”

Hoàng Ngọc Sâm vừa lái xe vừa lải nhải, Thẩm Trạm là một người trưởng thành, giữ mình trong sạch, địa vị ở trong giới cũng cao, thường thì các bữa tiệc lớn nhỏ sẽ không khiến bản thân trở nên ngốc nghếch, hơn nữa tính cách Thẩm Trạm độc lập, anh ấy còn phải quản lý phòng làm việc, bình thường Hoàng Ngọc Sâm ít có thời gian theo bên cạnh Thẩm Trạm, nhiều lắm chỉ mang theo trợ lý mà thôi.

Thẩm Trạm đã ra mắt mười năm, được vinh danh giải ảnh đế quốc tế, thù lao không thấp. Thu nhập những năm qua của anh không phải con số nhỏ, hơn nữa anh không có ham mê rối loạn nào, ngoài việc đầu tư vào phòng làm việc thì chính là ném tiền vào một số hoạt động hoặc làm từ thiện.

Trang phục thường mặc hầu hết đều do các nhãn hiệu cung cấp, ngoài đồ ăn còn phải chú tâm một chút thì những việc khác không đáng lo. Thẩm Trạm có nhà ở Bắc Kinh, trước đây anh không nghĩ tới việc mua thêm nhà, Hoàng Ngọc Sâm không hiểu vì sao đột nhiên anh muốn mua nhà.

Trên đường đi chủ yếu là Hoàng Ngọc Sâm hỏi, Thẩm Trạm trả lời, may mắn lúc này chưa phải giờ cao điểm nên tình trạng tắc đường không quá nghiêm trọng.

Lúc đến nơi, loay hoay tìm chỗ đậu xe xong, Hoàng Ngọc Sâm không khỏi há miệng thở dốc.

A Trạm thật sự tìm được tòa nhà siêu đỉnh!

Anh ấy cho rằng sẽ đi xem biệt thự, căn hộ thông tầng hay không gian xanh nào đó. Ngàn vạn lần không thể ngờ sẽ đi xem một tòa nhà cổ kiểu Trung Quốc, loại cổ trạch chân chính!

Đổi lại là người khác, Hoàng Ngọc Sâm chắc chắn sẽ hỏi một câu, ai cho cậu dũng khí mua nhà cổ vậy? Tòa nhà này, người bình thường ở được sao? Giữ gìn được không?

Thẩm Trạm đưa Hoàng Ngọc Sâm đến cổng lớn, tụ họp cùng người bạn môi giới bán nhà kia.

“A Trạm, cậu thích kiểu nhà này từ lúc nào thế?”

Hoàng Ngọc Sâm khó hiểu, trước đây không thấy Thẩm Trạm có sở thích này? Chắc không phải chịu đả kích nào đấy chứ? Người đại diện là anh đã bỏ lỡ điều gì sao?

“Đột nhiên cảm thấy có duyên nên đến xem một chút, tôi vẫn luôn thích.” Thẩm Trạm vừa nói vừa nhìn tòa nhà trước mặt.

Đây là loại tứ hợp viện ba sảnh, ngói lớn tường đỏ, không phải phong cách và những chi tiết nhỏ như kiến trúc Giang Nam, tuyết rơi đọng trên đấu giác mái hiên, lấp lánh màu vàng sáng dưới bóng tà dương.

Từ cửa chính đi qua hành lang đến cổng thùy hoa, đứng trên hành lang, Thẩm Trạm chợt ngây người.

Bên cạnh cổng thùy hoa là một cánh cổng đá thanh nhã, không khác gì trong trí nhớ, chẳng thể biết đã trải qua mưa gió bao nhiêu năm mà vẫn bóng loáng như lúc ban đầu.

Kiểu dáng trạm trổ trên nóc nhà không giống những tứ hợp viện thông thường trong tranh, mà mang một phong cách riêng biệt. Thẩm Trạm ngửa đầu nhìn lên, Hoàng Ngọc Sâm và người bán hàng cũng nhìn theo.

“Phong cách này thật đẹp, đây là cái gì vậy, sao lại có nồi?”

Đúng vậy, trạm trổ này không phải hoa, lá chim muông, cũng không phải phong cảnh sông nước mà là một cái nồi lớn, thật thần kỳ.

“Có vẻ như đang nấu cơm, đây chẳng phải đang làm tiệc sao?” Người môi giới nghi hoặc.

Những bức trạm khắc thần thú trên tường gạch, trâm hoa cát tường trên cửa nhỏ, đuôi bọ cạp trên mái hiên…

Từng chi tiết nhỏ dần dần tương ứng với ký ức khiến tâm can Thẩm Trạm chấn động, ngoài mặt vẫn bất biến nhưng bàn tay đút trong túi đã khẽ run lên.

Có phải vì quá chân thực nên mọi thứ thuộc về cô ấy trong game mới bị xóa sạch?

Anh di chuyển từng bước, tinh tế quan sát thật kỹ, chụp được rất nhiều ảnh.

“Tòa nhà này xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Trạm hỏi người bạn môi giới, đối phương báo giá, hiển nhiên thấp hơn giá thị trường của một tòa cổ trạch ba sảnh.

Người bạn môi giới không hề giấu giếm, trên đời này không có bức tường nào kín gió, nếu muốn tra nhất định sẽ tìm ra.

“Tòa nhà này thua trên chiếu bạc, các thủ tục đều đã hoàn tất, qua tay mấy lần rồi bị đồn phong thủy không tốt.”

Thua trên chiếu bạc, mới dứt lời Thẩm Trạm và Hoàng Ngọc Sâm đã hiểu ngay.

“Phong thủy xấu đến thế nào? Sẽ không chết người chứ?” Hoàng Ngọc Sâm hỏi, giọng điệu ngập ngừng.

Mặc dù nét mặt Thẩm Trạm không biểu hiện nhiều nhưng anh kiểm tra tòa nhà tỉ mỉ như vậy, hơn nữa còn xin nghỉ quay phim để đến xem, Hoàng Ngọc Sâm tin chắc Thẩm Trạm muốn có căn nhà này.

Người bạn môi giới bật cười: “Xem anh nói kìa, tòa nhà này đã bảo tồn mấy trăm năm đến giờ, sinh lão bệnh tử bao nhiêu người đếm không xuể, huống hồ đây là đại gia tộc giàu có thời cổ đại, chí ít trong mấy chục năm gần đây không có người chết.

Hoàng Ngọc Sâm gật đầu: “Đã không ai có mệnh quan ti, sao lại nói phong thủy không tốt?” Nếu Thẩm Trạm thật sự quyết tâm mua căn nhà này, đó không phải một số tiền nhỏ, ngoài chín con số thì sẽ rất tệ nếu mua phải của nợ.

Người môi giới nhỏ giọng nói: “Giữa bạn bè với nhau nên tôi mới nói nhé, nghe bảo gia tộc này vận khí không tốt, chủ nhân trước kia quản lý gia nghiệp xoèn xoẹt đến không còn một mảnh, cơ nghiệp tổ tông lưu truyền hàng trăm năm mất ráo, bây giờ còn chẳng biết đã chạy đi đâu trốn nợ nữa kìa.”

Nghe vậy, Thẩm Trạm và Hoàng Ngọc Sâm liếc nhau, không khỏi ngạc nhiên. Tòa nhà này rộng rãi, thoáng mát, có lẽ nhiều người mua giữ tâm thế làm chủ nhà, gia đình làm ăn phát đạt. Có câu “đồng khí liên chi”, kết cục của người chủ trước đã khiến người mua không khỏi cân đo đong đếm kỹ hơn.*

(*) Đồng Khí Liên Chi: Hay còn gọi là “đồng khí liên căn” là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.

=> Ý nói chủ trước gặp xui xẻo đã lưu lại dớp cho người sau đến mua.

Đẩy cửa vào chính phòng, căn phòng nguyên bản không có gì thay đổi, tuy đồ bài trí trong phòng này rất khác so với trong game nhưng sau nhiều năm tu sửa vẫn bảo tồn được những nét ban đầu.

Lúc rời đi, Thẩm Trạm nói với người môi giới sẽ xem lại, nhờ đối phương thu thập thông tin của gia chủ trước kia.

Hoàng Ngọc Sâm lái xe đưa Thẩm trạm về nhà, “A Trạm, cậu thật sự định mua căn nhà đó hả? Chúng ta vẫn nên tin vào phong thủy, cậu xem người trong giới…”

“Em rất thích, nghe nói ảnh hưởng đến gia vận, em chỉ một mình, không có gì ảnh hưởng.” Thẩm Trạm đã hạ quyết tâm sẽ mua nó, tuy nhiên không thể hiện ra mặt, đợi người môi giới thu thập thông tin về các chủ sở hữu trước đó, như vậy sẽ dễ ép giá hơn.

Anh không lo lắng tòa nhà sẽ bị bán ngay sau khi anh rời đi, dòng tiền lớn như vậy người bình thường không thể xuất ra ngay lập tức, công ty gia tộc xảy ra tranh cãi là không hiếm, càng chưa nói đến tin đồn phong thủy xấu đã đủ dọa một số người bỏ chạy.

Anh hy vọng có thể tìm được nhiều thứ hơn nữa từ ngôi nhà này, ít nhất ngôi nhà này là manh mối duy nhất mà anh có lúc này.

Nếu Thẩm Trạm đã quyết định, Hoàng Ngọc Sâm cũng không thuyết phục anh nhiều nữa, đến lúc đó sẽ nhờ thầy phong thủy đến xem sau.

Ở Bắc Kinh một ngày rưỡi, Thẩm Trạm mua vé tàu cao tốc trở về Ảnh Thị Thành, xin Hạ đạo nghỉ hai ngày anh cũng hơi xấu hổ.

Thẩm Trạm trở lại Ảnh Thị Thành, đến phim trường đi dạo một vòng đúng lúc kết thúc công việc. Phát hiện cả nhà Hạ đạo đã mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi đâu đó?

Thấy Thẩm Trạm đã quay lại, Hạ Hiểu Phong chào hỏi: “A Trạm đã về rồi sao? Cùng đi ăn tối chứ?”

Thẩm Trạm nghĩ Hạ đạo cùng vợ và con gái khó lắm mới đoàn tụ, không nên làm phiền nhà người ta đoàn viên, người ngoài như mình xen vào làm cái gì.

“Tôi ăn rồi, Hạ đạo và chị dâu đi ăn đi.” Anh uyển chuyển từ chối.

“Vậy được, bữa sau cùng uống một ly.”

“Tạm biệt chú Thẩm.”

Cả nhà Lão Hạ vui vẻ vẫy vẫy tay.

Thẩm Trạm ngẩng đầu, ánh trăng sáng trong, anh thở dài trong lòng, chẳng biết đến khi nào mới tìm được bé ngỗng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.