Làm chuyện leo cây này khiến Minh Khinh Khinh cảm thấy bản thân giống hệt như Romeo nửa đêm lẻn ra ngoài gặp Juliet, vừa giống như mấy cậu thanh niên lưu manh bắt ép con gái nhà lành ra ngoài hẹn hò....Khoan đã, cô đang suy diễn lung tung gì thế này.
Mượn ánh trăng yếu ớt, cô leo lên vị trí bằng tầng hai, vừa hay có một chạc cây có thể để cô lắc lư bám vào đó.
Minh Khinh Khinh cẩn thận vịn thân cây, từ trong túi áo khoác móc ra một nắm đá nhỏ —— trước khi bò lên đây cô đã nhặt ở dưới đất.
Cô lấy từng viên một ném về phía cửa sổ tầng ba.
Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, đêm tối như mực nên cô không nhắm được chuẩn xác, cộng thêm ở giữa còn có cây cối cản trở, thế là những viên đá mà Minh Khinh Khinh ném ra đều bị tán cây cản lại, không có một viên nào trúng đích và đều rớt xuống đất.
Minh Khinh Khinh sờ hai viên đá còn sót lại trong túi áo, nhíu mày suy tư, quyết định trèo lên cao thêm một chút.
Trèo lên cao một chút nữa, tầm ngắm sẽ chính xác hơn.
“Bụp!” Viên đá kế cuối của cô bất ngờ đập trúng vào cửa sổ căn phòng của tiểu zombie, tạo ra một âm thanh giòn giã, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt gây chú ý.
Nhưng vào đúng lúc này, dưới chân cô đột nhiên loạng choạng, chân phải giẫm vào khoảng không, chạc cây vang lên một tiếng nứt gãy khe khẽ.
Cô thốt lên tiếng hô nhỏ, cả người lập tức mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Chết thật, chưa ra trận mà đã ngã ngựa rồi.
Thế nhưng, chuyện nữ minh tinh nổi tiếng nửa đêm ngã gãy xương mắt cá chân lại không hề xảy ra như trong tưởng tượng của cô.
Nháy mắt, hơi thở lạnh lẽo như núi tuyết hệt như gió đêm bao trùm lấy cô, cổ tay cô cố gắng giãy giụa chạm vào làn da lạnh buốt mà tái nhợt, cảm giác quen thuộc như gặp lại cố nhân trong tích tắc lại ập đến.
Trái tim Minh Khinh Khinh điên cuồng loạn nhịp, vội vàng mở mắt ra thì thấy mình đã rơi vào một vòm ngực vững chắc.
Cảnh tượng này lúc cô quay phim thường có trong kịch bản, nhưng đoàn làm phim tuyệt đối sẽ không dám để cô từ trên cao rơi xuống, bởi vì nam diễn viên kia cho dù có đỡ được cô, hai cánh tay của anh ta chắc chắn cũng sẽ bị chấn thương đến tàn phế.
Vậy nên bình thường cô đều phải buộc dây cáp bên hông, thong thả rớt xuống, sau đó phần hậu kỳ sẽ điều chỉnh tốc độ khung hình nhanh hơn.
Thế mà lúc này không có dây cáp, đối phương vẫn có thể đón được cô.
Không chỉ đón được cô mà dưới tác động của lực va chạm, đối phương cũng không hề hấn gì.
Lực kiểm soát tuyệt đối và sức mạnh này mang đến cho người khác một cảm giác an toàn không gì so sánh được.
Nhịp tim điên cuồng do bị mất thăng bằng của Minh Khinh Khinh từ từ ổn định lại.
Trong đêm khuya, ngoại trừ một chút ánh trăng hắt ra từ những rặng mây, còn lại đều tối đen như mực.
Khuôn mặt điển trai của Phó Tuyết Thâm còn trắng hơn cả tuyết.
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu lên, bắt gặp chiếc cằm hoàn hảo và đôi mắt xanh thẳm đang cụp xuống.
Lúc chạm mặt ở cổng biệt thự, Minh Khinh Khinh chỉ thấy anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn chưa để ý đến đôi mắt của anh, lúc này bốn mắt nhìn nhau cô mới đột nhiên nhận ra, so với đôi mắt xanh xám của hai tháng về trước, đôi mắt của anh hiện tại đã rút đi một tầng sương mù, khôi phục lại màu xanh thẳm trong suốt và sắc sảo, tựa như một vị quý tộc cổ đại thần bí, trông có vẻ cao quý mà lạnh lùng.
——đương nhiên, tính từ cuối cùng là bởi vì màn đêm đã che đi đôi tai đang đỏ bừng của Phó Tuyết Thâm.
Phó Tuyết Thâm vội vàng đặt cô xuống đất, đợi cô đứng vững thì nhanh chóng rút tay về.
“Chờ đã!” Minh Khinh Khinh nhìn động tác của anh, cảm giác như anh lại sắp muốn bỏ chạy, bèn lật đật nắm quần áo anh lại.
Vừa nắm vào, Minh Khinh Khinh phát hiện giữa những ngón tay vô cùng mềm mại, đột nhiên nhận ra tiểu zombie đang mặc bộ đồ ngủ thêu màu xanh đậm, tóc mái đen nhánh che khuất vầng trán, mà bộ đồ ngủ thêu của anh bị cô xốc lên một góc lớn, lộ ra một phần cơ bụng trắng nõn và săn chắc——
Khoan đã, cơ bụng?
Minh Khinh Khinh giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh*.
(Ngũ lôi oanh đỉnh: bị năm loại sét đánh vào đầu – nguồn: Google.)
Nhìn thấy cơ bụng của tiểu zombie, thật sự chẳng khác gì nhìn thấy con chó nhà cô đi bằng hai chân.
Nhân lúc cô lơ là, Tiểu Phó ấn mạnh Achilles chi hoàn đang sôi trào trên ngực, tức tốc biến mất.
Lòng bàn tay và trước mắt Minh Khinh Khinh bỗng chốc trống rỗng.
Cô tức muốn hộc máu, vất vả lắm mới gặp được lại thả cho người ta chạy mất: “Cậu chạy cái gì chạy? Tôi cũng đâu có ăn thịt được cậu.”
Tiểu zombie dừng lại cách cô mười mét, đứng quay lưng về phía cô.
Minh Khinh Khinh vội vàng chạy về phía anh, nhưng anh lại xoay người đối diện cô, giơ năm ngón tay ra cản lại: “Đừng lại đây!”
Minh Khinh Khinh: “???”
Minh Khinh Khinh bước lên phía trước một bước, tiểu zombie lại lùi về phía sau một bước.
......Achilles chi hoàn lại có xu hướng muốn bùng cháy.
Chỉ cần Phó Tuyết Thâm nhìn cô, chỉ cần tới gần cô, nhịp tim và cảm xúc của anh lại biến động không thể kiểm soát, và một khi cảm xúc của anh có phản ứng, Achilles chi hoàn lại nóng lòng muốn giải phóng ánh sáng.
Không.
Như vậy không được, không được, như vậy sẽ mang đến rắc rối cho cô.
Tiểu Phó nhớ lại những hình ảnh của Minh Khinh Khinh trong viên pha lê của hoàng tỷ—— cô không hề thích anh. Nếu để cô phát hiện anh thích cô, là sự yêu thích của đàn ông dành cho phụ nữ, liệu cô sẽ có thái độ gì đây? Đổi lập trường mà suy nghĩ, khi biết được thú cưng có tính chiếm hữu và dành tình yêu cho chủ nhân, chắc chắn chủ nhân sẽ rất kinh ngạc và chán ghét!
Cô không thích anh, anh càng không thể vì yêu thích cô mà mang đến tai họa vô hạn cho cô được.
Trong lòng Tiểu Phó từng trận co rút đau đớn, nhưng anh vẫn cố gắng khống chế sự yếu lòng, dùng thần lực trấn áp Achilles chi hoàn, đồng thời cố hết sức trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
Anh trầm giọng hỏi: “Cô đến tìm tôi, có chuyện gì không?”
Minh Khinh Khinh vốn có một bụng lời muốn hỏi, một bụng đầy nhớ mong, nhưng bóng dáng cách đó không xa lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, bỗng chốc cắt ngang nguồn cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt của cô.
.... tiểu zombie vẫn còn tức giận?
“Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.” Minh Khinh Khinh nói.
“Cô hỏi đi, tôi sẽ cố hết sức trả lời.” Giọng điệu của tiểu zombie vẫn lãnh đạm như cũ.
Nếu không phải đã biết rõ về anh, có lẽ Minh Khinh Khinh sẽ nghi ngờ người thanh niên điển trai trước mắt chỉ đang mang bộ da của tiểu zombie, chứ không phải là tiểu zombie của cô.
“Khoảng thời gian này cậu đã đi đâu?”
“Tôi có để lại mảnh giấy, nói cho cô biết là tôi về nhà rồi mà.”
Trước kia Tiểu Phó đã từng đề cập với Minh Khinh Khinh rằng anh đến từ hành tinh khác, Minh Khinh Khinh cũng không rõ hành tinh đó cụ thể nằm ở đâu, nhưng luôn nghĩ rằng đó là một nơi khá xa xôi hẻo lánh, nếu không thì tiểu zombie cũng đã không lưu lạc trên Trái đất lâu như vậy mà chưa thể trở về.
Nhưng hoàn toàn không ngờ là anh lại biến mất giữa đêm... thì ra là anh không phải gặp nguy hiểm gì cả, mà đã thực sự trở về.
Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút mất mát.
Tiểu zombie đã thay đổi rất nhiều, đi lại linh hoạt và không còn nói lắp nữa.
Có kẻ hầu người hạ tung hô, còn có tiền.
Vậy chắc là không cần cô nuôi anh nữa, cũng không cần cô nữa rồi đúng không?
“Vậy cậu quay lại làm gì?” Minh Khinh Khinh hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của mình có chút chua xót khó hiểu.
Tiểu zombie thân hình thẳng tắp, đứng sừng sững cách cô mười mét, vẫn dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Xử lý công vụ.”
Đúng rồi, Minh Khinh Khinh sực nhớ đến chiếc máy thu thập không khí kỳ lạ trên nóc biệt thự đối diện, còn có lúc chạng vạng chiếc xe chuyển đồ đến nữa, chắc là anh có chuyện cần xử lý thật.
“Vậy cuối cùng cậu vẫn phải trở về?”
“Đúng vậy.”
“Khi nào thì trở về?”
“Hai mươi sáu ngày sau.”
Hai người một hỏi một đáp, tiểu zombie giống như đang ‘giải quyết việc chung’, hoàn toàn không còn sự lệ thuộc và mong chờ Minh Khinh Khinh như trước đây nữa.
Minh Khinh Khinh nhìn anh chằm chằm.
Hai mươi sáu ngày? Nghĩa là ba tuần rưỡi sau, anh lại biến mất?
Nếu cô không phát hiện anh trở lại Trái đất, phải chăng một tháng này anh sẽ không chủ động đến gặp cô?
Đây được xem là cái gì...là cái gì...
Thấy Minh Khinh Khinh im lặng, Phó Tuyết Thâm hỏi: “Cô còn gì muốn hỏi nữa không?”
Minh Khinh Khinh buồn bực đáp: “Hết rồi.”
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua phần tóc trước trán Phó Tuyết Thâm, làm lộ ra đôi mắt màu xanh thẳm của anh. Anh đứng từ xa nhìn Minh Khinh Khinh, nhưng Minh Khinh Khinh không thể nhìn rõ được nét mặt của anh, chỉ cảm thấy lờ mờ.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, bầu không khí cũng trở nên cứng ngắc.
Phó Tuyết Thâm nói: “Vậy thì, để tôi đưa cô về.”
Trong lòng Minh Khinh Khinh cảm thấy rất khó chịu, như thể đang bị kim đâm từng nhát. Sao chỉ mới hai tháng xa cách mà tiểu zombie đã trở nên lạnh nhạt như vậy? Anh rõ ràng không hề mất trí, nhưng lại giống như đã mất trí.
Lúc này Minh Khinh Khinh mới bừng tỉnh, trước kia sở dĩ cô được đằng chân lên đằng đầu, là vì mỗi ngày tiểu zombie đều đứng ở huyền quan đợi cô trở về, toàn bộ thế giới trong mắt anh chỉ có một mình cô, cho nên cô mới xem nhẹ anh, ưu tiên những thứ khác lên hàng đầu.
Mà hiện tại anh cũng giống như cô lúc đó, đặt sự nghiệp và quê hương lên hàng đầu, còn làm cho cô rất hụt hẫng.
Vậy thì trước đây tiểu zombie còn buồn đến mức nào nữa?
Đặc biệt là lúc đó anh còn lưu lạc trên Trái đất, người duy nhất có thể nương tựa và tin tưởng chỉ có một mình cô.
Minh Khinh Khinh nhìn bóng dáng xa lạ của người thanh niên anh tuấn, đồng thời bước lên phía trước vài bước.
Kết quả đúng như cô dự đoán, tiểu zombie lập tức lui về sau mấy bước.
Minh Khinh Khinh bất mẫn nói: “Nói muốn đưa tôi về mà? Đây là cách cậu đưa tôi về đó sao? Hai người chúng ta cách xa vạn dặm thế thì về kiểu gì?”
Phó Tuyết Thâm ra sức dùng thần lực trấn áp Achilles, Achilles mới miễn cưỡng không phát sáng, nhưng anh không thể bảo đảm là lúc Minh Khinh Khinh bước tới gần anh, trái tim của anh sẽ không đập như gõ trống.
Anh đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để kiềm chế những tình cảm và mong nhớ đang cuộn trào.
Tầm mắt của anh chợt rơi vào mu bàn tay đang buông thõng bên hông của Minh Khinh Khinh.
Mu bàn tay của Minh Khinh Khinh bị xước nhẹ vài chỗ, ửng lên một màu đỏ nhạt, trong đêm tối căn bản không thể nhìn thấy, nhưng với tư cách là người của hoàng tộc Claflin, Phó Tuyết Thâm có thị lực vô cùng tốt.
Anh nhìn chằm chằm vết thương của cô, trong lòng bỗng dâng trào cảm xúc lo lắng, gần như không thể kiềm chế được mình, giây tiếp theo định bước lên phía trước.
Nhưng cảm giác nóng rực mà Achilles đang phát ra đã kéo định lực của anh quay lại.
Màu xanh thẳm dâng trào trong đôi mắt Tiểu Phó cũng càng lúc càng âm u.
Minh Khinh Khinh không đợi anh trả lời, tiếp tục bước về phía trước hai bước, hai bước đó cô còn cố ý vướng chân vào nhau.
Chiêu trò chân trái vướng chân phải này đêm nay cô đã sử dụng hai lần.
Phó Tuyết Thâm: “.......”
Nhưng vẫn có hiệu quả.
Chàng thanh niên điển trai lập tức tiến đến bên cạnh cô, một tay đỡ lấy cô đang chuẩn bị ngã xuống đất.
“Đau.” Minh Khinh Khinh nhân cơ hội này túm lấy ống tay áo của Tiểu Phó, tuy rằng cô vẫn chưa kịp sái chân là tiểu zombie đã đỡ cô dậy, nhưng cũng là lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cô.
Cô mặt nhăn mày nhó nhìn Tiểu Phó: “Sái chân rồi.”
Phó Tuyết Thâm: “.....”
Dưới ánh trăng, Minh Khinh Khinh ngẩng đầu lên nhìn anh, chóp mũi trắng nõn lấm tấm một tầng mồ hôi mịn.
Tiểu Phó không có cách nào kiềm chế được nhịp tim của mình, anh rất muốn dời tầm mắt khỏi cô, nhưng khí quan và thần kinh của anh đều không nghe theo sự sai bảo. Anh hoàn toàn bị cô nắm trong lòng bàn tay, ngay cả hô hấp cũng bị nắm chặt.
Sao lại có một người phụ nữ đáng sợ như vậy. Phó Tuyết Thâm nghĩ bụng.
Không cần phải là người định mệnh cô cũng có thể chiếm được tình cảm, sự nhiệt tình và dâng hiến của anh dễ như trở bàn tay.
Achilles càng lúc càng nóng rực, càng lúc càng cháy bỏng, như thể đang nhắc nhở anh đừng dẫn cô xuống đáy vực sâu không biết hậu quả.
Nhưng Tiểu Phó rốt cuộc cũng đánh mất đi sự tự chủ mà anh luôn tự hào.
Anh ngồi xổm trước mặt Minh Khinh Khinh, giống như một con hải cẩu vừa được dỗ dành đã quay lại, đưa tấm lưng rộng lớn cho Minh Khinh Khinh, đôi mắt xanh ướt át chứa đựng sự bất lực và ấm ức: “Lên, lên đi.”