Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 34: Gõ cửa sổ lúc nửa đêm (7)



Edit: cầm thú

Cảnh sát bắt đầu tiến hành điều tra thêm về chủ nhà.

Tổ chuyên án vẫn chưa nói cho bên ngoài biết chủ nhà rất có khả năng chính là tội phạm giết người liên hoàn lần này, vẫn điều tra tổ chức chuyên chụp ảnh quay video clip kiếm lời.

Bà chủ nhà không hiểu, nếu cảnh sát đã tìm được bằng chứng chồng bà chụp ảnh lén, vì sao liên tục ghé thăm hỏi về bạn bè thân thích của chồng mình, thậm chí còn điều tra hành tung của bọn họ một năm trước.

Hơn nữa còn có hai vị cảnh sát ở gần bên giám sát mẹ con bà. Tầm mắt cảnh sát ngày nào cũng đặt lên người bà khiến bà chủ nhà cả người khó chịu, nhưng lại không thể làm gì được.

Chồng là trụ cột gia đình. Mấy phòng trọ nhỏ trong nhà đều do chồng bà sửa chữa, hằng ngày bà chỉ việc đưa con gái đến trường, sau đó làm mấy việc nội trợ, ngày tháng thật sự thoải mái. Nếu như chồng bà bị bắt, sau này không còn ngày tháng an lành như vậy nữa rồi.

Lúc trước bà quyết định kết hôn với chồng, chính là vì không phải chịu khổ...

"Mẹ, baba đi đâu rồi ạ?"

Tan học trên đường về nhà, Dao Dao kéo góc áo của bà chủ nhà hỏi.

"... Hai ngày nay baba đi nơi khác làm ăn, một thời gian nữa mới trở về."

"Con nhớ baba, muốn gọi điện thoại cho baba."

Bà chủ nhà đột ngột dừng bước, gạc cánh tay Dao Dao ra, nhìn xuống con gái, môi run rẩy, trách mắng nói:

"Mới đây đã nhớ baba rồi hả? Trước đây chẳng phải do miệng lưỡi của con...! Cái gì cũng dám nói với người ngoài, làm hại ba con..."

... Mình nói sai cái gì rồi hả?

Dao Dao sững sờ đứng im tại chỗ, đôi mắt mở to hết mức có thể. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện mẹ bé luôn nói chuyện dịu dàng, chưa bao giờ nổi giận. Môn ngữ văn cô giáo dạy mọi người viết văn như thế nào, đề tài đầu tiên bé viết chính là "Mẹ em".

Mẹ em rất đẹp, đối xử với em rất tốt, đối với baba cũng tốt nữa, hàng ngày đều nấu đồ ăn cho em và baba, giặt quần áo cho em, em lớn lên muốn trở thành người giống mẹ. Bây giờ em không biết nấu cơm, nhưng lớn lên em sẽ nấu cơm cho mẹ ăn, mẹ cực khổ rồi. Em yêu mẹ em.

Mấy chục chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cô giáo ngữ văn sử dụng bút hồng viết một câu bình luận:

Viết thật sự rất chân thành tha thiết, rất tuyệt! Mẹ Dao Dao nhất định là người mẹ tốt :) 


Mà giờ khắc giờ, ánh mắt của mẹ nghiêm trọng, bộ dáng răn dạy của mẹ, thật đáng sợ.

Dao Dao không dám nói lời nào.

Bà chủ nhà: "... Nói chuyện với con đó? Bây giờ ngay cả rắm cũng không dám đánh rồi hả?"

Dao Dao khóc không được, cả người đột nhiên run rẩy.

Bà chủ nhà đang nổi nóng, không thèm nhìn con gái, xoay người rời đi.

Bước được vài chục bước, một trận gió bắc thổi qua, bà theo bản năng ôm người, cái gáy chợt run lên.

... Sao Dao Dao không đi theo?

Bà chủ nhà hô hấp khó khăn, lập tức quay đầu lại nhìn, cùng lúc đó vang lên tiếng phanh xe chói tai, cơ thể Dao Dao bị đụng văng xa vài thước, dưới thân thể màu máu đỏ bắt đầu lan chảy, gặm nhấm lấy mặt đường.

...

Bà chủ nhà và con gái chậm chạp vẫn chưa về nhà, cảnh sát giám sát báo cáo tình hình cho đội trưởng Tiêu biết, trải qua điều tra, đội trưởng Tiêu vội vàng chạy tới bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu gặp được bà chủ nhà đang sụp đổ.

Dịch Tiêu theo sát phía sau đuổi tới bệnh viện.

Các bác sĩ đang phẫu thuật cho Dao Dao gặp tai nạn giao thông, giải phẫu tiến hành 3 giờ, bà chủ nhà ở bên ngoài khóc liền 3 tiếng đồng hồ.

Người lái xe gây tai nạn đang đứng một bên hai tay nhét vào túi, nhíu mày, thường thường qua an ủi bà chủ nhà một chút.

Theo như hắn nhớ, lúc đó là ngã tư đường, Dao Dao vốn đang đứng ở ven đường, khi hắn sắp lái xe chạy qua bỗng nhiên Dao Dao lao ra đằng trước, hắn không kịp tránh, liền đụng trúng Dao Dao.

Mười ngón tay bà chủ nhà xuyên vào mái tóc, nắm chặt da đầu để giữ cho bản thân mình tỉnh táo.

Đội trưởng Tiêu đã hiểu đại khái tình huống, nhẹ nhàng vỗ vai bà chủ: "... Dao Dao sẽ được cứu thôi."

"Không đâu... không đâu... lúc ấy trên mặt đất nhiều máu lắm, thời điểm tôi sinh Dao Dao cũng không mất máu nhiều như vậy... Dao Dao không sống được nữa rồi... Là tôi hại chết con bé, là tôi... con bé chưa từng làm sai chuyện gì, là tôi chút giận lên người con bé..."

Bà nói xong, đầu càng vùi sâu xuống.

"Trước giờ tôi chưa từng mắng con bé, nghiêm trọng cỡ nào cũng chưa từng nói, hôm nay không biết vì sao giống như động kinh, vậy mà tôi lại nói với con bé... lỗi tại tôi, là lỗi của tôi!"

Bà nói xong liền đấm vào đầu mình, tóc tai rối loạn.

Dịch Tiêu đứng một bên, trong lòng tích tụ u ám khó mà tan được.

Người lái xe không nhìn nổi bà chủ nhà nổi điên, ánh mắt vội vàng nhìn sang chỗ khác, rời vào người Dịch Tiêu, chủ động hỏi chuyện cô:

"Mấy đứa trẻ bây giờ trong lòng quá yếu đuối rồi, không phải bị mẹ mắng hai câu liền muốn tự sát chứ?"

Dịch Tiêu ngước mắt nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.

"Lúc nhỏ tôi thường xuyên bị đánh mắng, cũng không nghĩ muốn tự sát... xã hội bây giờ, cha mẹ nuông chiều con cái quá rồi."

... Người làm cha mẹ, tùy tiện nổi giận với con cái mình, kết quả là muốn con cái mình chấp nhận việc bản thân không có năng lực sao?

Một đứa bé, năng lực tâm lý thừa nhận rất mạnh, mới có thể chịu đựng được người thân dùng lời lẽ ác độc?

Mặc dù ngôn ngữ bạo lực mà cha mẹ dùng đã trở thành một loại thái độ bình thường, nhưng nó không có nghĩa, một ngày nào đó hành vi bạo lực ấy sẽ trở thành bình thường hóa.

Dịch Tiêu có chút đau đầu.

Trí nhớ của Phương Lâm một lần nữa ùa về, chiếm lấy không gian suy nghĩ của cô.

Từ nhỏ đến lớn trong hai mươi năm này, mỗi khi trong lòng cha Phương không vui, sẽ dùng tay chân nói chuyện với mẹ Phương.

Có nhiều lần, cả người mẹ Phương đều là vết thương, đã bị đánh mấy roi rồi hôn mê bất tỉnh. Cha Phương chưa xả giận xong, đi vào phòng Phương Lâm, vô duyên vô cớ, kéo Phương Lâm đang ngồi học xuống đất đánh một trận.

Phương Lâm không dám mặc váy và áo ngắn tay, sợ sẽ để lộ vết thương trên người.

Có đôi khi cũng muốn phản kháng lại, nhưng bị cha đẩy ngã xuống đất lần nữa.

Điều vui mừng duy nhất chính là, mỗi khi cha đánh mẹ và bản thân xong sức lực cơ thể đã tiêu hao hết hơn phân nửa, nhìn thấy em trai, chẳng muốn giơ tay, mở chai rượu tự mình uống ừng ực.

Đây là chuyện đáng vui mừng duy nhất khi còn nhỏ của Phương Lâm.

Cô sử dụng cơ thể của bản thân bảo vệ em trai phía sau.

Bởi vì vậy, cô so với bất cứ ai đều hy vọng em trai có thể trưởng thành dưới ánh mặt trời, trở thành một chàng trai khỏe mạnh năng động.

...

Bên tai vang lên tiếng khóc không ngừng của bà chủ nhà, Dịch Tiêu dụi mắt, khí chặn ở lồng ngực, theo đường hô hấp một hơi phun ra ngoài, một hơi này dùng cả nửa phút mới phun ra hết được.

Cô đi đến bên cạnh đội trưởng Tiêu, trong nháy mắt vô tình chạm phải ánh mắt bà chủ nhà, cô giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng của bà ta.

"Đội trưởng Tiêu, kiếm một chỗ nói chuyện ."

Cô gái xinh đẹp trước mặt khuôn mặt lạnh lùng, không một chút động tình vì người mẹ khóc lóc thảm thiết. Đội trưởng Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng cô, hơi mím môi, theo cô đi sang bên kia hành lang bệnh viện.

Dịch Tiêu đi thẳng vào vấn đề, hỏi đội trưởng Tiêu tiến triển vụ án chủ nhà thế nào rồi.

Đội trưởng Tiêu che giấu phần án mạng giết người liên hoàn, đơn giản ngắn gọn nói nguyên nhân hậu quả cho Dịch Tiêu nghe.

Sau khi chủ nhà kết hôn không lâu liền bắt đầu kinh doanh một nhóm sắc-tình trên mạng, trang web này chỉ cho phép một bộ phận nhỏ có sở thích đặc biệt tham gia, đăng kí cần có mã mời, nhiều năm qua chưa từng bị lộ ra ngoài, an toàn đến tận bây giờ.

Chủ nhà cũng là người yêu thích cái này. Lúc đầu phát hiện trên QQ có nhiều người có sở thích đam mê giống mình, sau đó động não nghiên cứu, mượn cơ hội này mở diễn đàn, ở trong diễn đàn thực hiện giao dịch, về sau phát triển trở thành tổ chức chuyên chụp ảnh quay video, một phần nhắm vào nhà vệ sinh công cộng, chụp ảnh nữ giới đi vệ sinh, lượng video clip tiêu thụ thật tốt, được tất cả mọi người khen ngợi.

Theo như chủ nhà kể lại, năm thứ hai sau khi kết hôn vợ hắn mang thai, sợ không cẩn thận làm đứa trẻ trong bụng bị thương, hai vợ chồng gần một năm không cùng phòng, chủ nhà không muốn trật đường ray cho nên nhẫn nhịn một năm. Một năm sau cơ thể vợ hồi phục, nhưng chủ nhà rốt cuộc không nổi thú tính nổi, đối mặt với cơ thể trần trụi của vợ cũng không cứng được.

Mãi đến khi hắn phát hiện đam mê của bản thân.

Chỉ có clip nữ giới đi vệ sinh, hắn mới có thể cương cứng, mới có thể phóng thích bản thân.

Mỗi tối, hắn lén rời khỏi giường trốn vào WC, một bên xem clip, một bên đối đãi với phía dưới.

Khoảng thời gian trước hắn sắp xếp video clip, khi đó chợt phát hiện khách trọ mới của mình từng bị quay lén.

Đây là trời chiếu cố.

Phương Lâm da trắng mặt xinh, cả người đúng là thượng phẩm, ngay cả phía dưới cũng vô cùng đáng yêu, đi vệ sinh không thấy dơ bẩn chút nào.

Chủ nhà đối với video của Phương Lâm ra mấy phát, về sau thật sự nhịn không được, muốn mò tới chỗ Phương Lâm.

Từ khi chuyển vào nhà Phương Lâm đã thay ổ khóa mới, chủ nhà không vào được, nên thừa cơ hội đêm tối lén đứng ngay cửa sổ phòng Phương Lâm, một bên xem video clip, một bên ảo tưởng cô gái trong phòng, một bên giải phóng bên dưới.

Cả người Dịch Tiêu rét lẹnh, nhịn không được, chạy tới WC nôn mửa, sau đó dùng nước lạnh tạt vào mặt mình.

Đội trưởng Tiêu đi vào giúp cho thuận khí, nói tiếp:

"Lần đầu tiên chủ nhà gây án đã bị cô bắt được, đêm đó ông ta bị dọa đến mức liệt dương, mấy ngày sau tinh thần đều không tốt." Đội trưởng Tiêu nói tới chỗ này thì chợt nở nụ cười, "Lần thứ hai ông ta gây án cũng bị cô bắt được, vết máu trên tảng đá và áo jacket trắng kia đều là bằng chứng. Cho dù ông ta phủ nhận như thế nào, cũng không tránh khỏi pháp luật trừng trị."

Động tác trên tay Dịch Tiêu dừng lại, giọt nước theo kẽ tay chảy xuống, nhỏ và trong bồn.

"Cô nói... chủ nhà không chịu thừa nhận ông ta đập vỡ cửa sổ phòng tôi?"

Đội trưởng Tiêu ngẩn người: "Ông ta nói chỉ quấy rầy cô một lần." Cô xua tay cười, "Mấy loại này nghe là được rồi, không tin được đâu."

Chủ nhà khai báo chuyện chụp ảnh và mở trang web tình dục, cũng thừa nhận quấy rối Dịch Tiêu lần đầu tiên, vì sao lại phủ nhận việc quấy rối lần thứ hai?

Việc này không bình thường chút nào.

Nhưng vết máu trên tảng đá và jacket màu trắng là bằng chứng như núi, huống chi đêm đó chủ nhà có hành vi đáng ngờ, không thể nói là trong sạch được.

Có điều...

"Đội trưởng Tiêu..."

"Hửm?"

"... Không có gì."

Dịch Tiêu muốn hỏi chủ nhà có bằng chứng thời gian trong bốn vụ án mạng giết người khác hay không, suy nghĩ một hồi, vẫn là nuốt xuống bụng. Trước mắt người ngoài không hề biết tổ chuyên án thành phố C đang tiến hành điều tra vụ giết người liên hoàn, cô tùy tiện hỏi vấn đề này, ngược lại sẽ khiến đội trưởng Tiêu nghi ngờ.

...

Con gái chủ nhà Dao Dao cuối cùng được bác sĩ cứu một mạng về, bởi vì tai nạn xe cộ lúc ấy vừa hay đụng vào đầu, sau khi Dao Dao tỉnh dậy đầu óc vẫn còn bị chấn động.

Không ai biết vì sao lúc đó cô bé đột nhiên chạy ra đường.

Ông chủ nhà ở trong trại tạm giam nghe tin con gái mình bị tai nạn xém chút nữa mất mạng thì cũng mặc kệ sống chết muốn xông ra ngoài, vừa hay bị ngăn lại, sau đó quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở, hối hận không nên phạm pháp, khiến cho gia đình nhỏ của Dao Dao bị phá tan thành từng mảnh.

Cuối cùng Dịch Tiêu cũng nói với đội trưởng Tiêu vấn đề trong lòng mà cô không thể bỏ xuống được, sau đó về nhà xem thời gian tất cả video theo dõi, muốn tìm ra chút dấu vết.

Ánh mắt nhìn chằm chằm video không nhúc nhích, Dịch Tiêu tập trung tinh thần, bỗng nhiên ý thức được một điều ---

Vì sao trên tảng đá lại có vết máu...?

Nếu như cô là tội phạm, sẽ để lại máu của mình trên hung khí gây án sao...

Phía sau lưng Dịch Tiêu lạnh toát, từng trận mồ hôi lạnh phát ra.

Nếu sự tình đúng như lời chủ nhà nói, người gây rối lần hai không phải hắn, vậy đó chính là hung thủ thật sự, tính toán đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người chủ nhà...

Hô hấp của cô căng thẳng.

Trực giác.

Trong não của cô có tiếng nói:

"Đừng làm chuyện ngu ngốc."

"Tội phạm đích thực là ai, cô nên biết chứ. Hi hi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.